Tuy nhiên, khi cả hai tới nhà hàng thì Phó Ngọc Hải như đã quên mất cuộc nói chuyện trong xe giữa hai người ban nãy.
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước đến trước bàn, anh ta cũng đã ga lăng kéo ghế ra trước. Thấy cô ngồi xuống rồi, anh ta lại đưa thực đơn cho cô đầu tiên: “Xem thử, muốn ăn gì.”
Phó Ngọc Hải đã khôi phục ý cười trên mặt thường ngày, như thể khoảnh khắc tẻ ngắt trên xe ban nãy chỉ là ảo giác của Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, cũng thức thời không nhắc đến “Chuyện quan trọng” ngay lúc này.
Bữa cơm này cả hai người đều ngầm tránh chủ đề trọng tâm nên bữa ăn vẫn khá ổn.
Món Nhật không tồi. Nguyên liệu nấu ăn cực kỳ tươi mới, sushi được làm rất sạch sẽ, Thẩm Thanh Ngọc rất hài lòng.
Tuy nhiên, tỷ lệ quán ăn mà Phó Ngọc Hải đề cử không ngon có thể nói là thấp hơn cơ hội trúng giải nhất của giải bóng đá.
Thẩm Thanh Ngọc lấy giấy ăn, vừa không nhanh không chậm lau vết dầu trên khoé miệng, vừa ngẫm nghĩ lời định nói.
Thật ra trước khi tới đây cô đã nghĩ xong lời dạo đầu rồi, nhưng dù sao cũng cắn người miệng mềm, bây giờ nói ra thì Thẩm Thanh Ngọc có chút khó xử.
Khó trách người trong nước thích nói chuyện hợp tác trên bàn cơm. Thật đúng là mọi việc đều có vài đường sống.
Có điều từ trước đến này Thẩm Thanh Ngọc không phải người thích nói chuyện lôi thôi, chuyện cô đã quyết thì không có mấy người có thể kéo cô lại.
Lau miệng xong, Thẩm Thanh Ngọc đặt giấy ăn sang một bên, nhìn Phó Ngọc Hải khẽ cười: “Cậu Phó.”
Phó Ngọc Hải cũng đang nhìn cô, ý cười trong đôi mắt đào hoa vẫn không thay đổi: “Tôi biết em muốn nói gì, nhưng trước khi nói những lời này, tôi hy vọng em có thể cùng tôi đi gặp một người.”
“Trần Nguyên Thảo?”
“Không phải.”
Phó Ngọc Hải lấp lửng, không trực tiếp nói với cô.
Thẩm Thanh Ngọc hơi cong môi: “Được thôi.”
Cô tin chắc Phó Ngọc Hải là người thông minh, lại nhiều lần bị cô từ chối rõ ràng như vậy, Thẩm Thanh Ngọc không tin Phó Ngọc Hải vẫn còn kiên trì.
Phó Ngọc Hải thanh toán tiền, Thẩm Thanh Ngọc đi theo anh ta ra khỏi nhà hàng rồi lại lên xe.
Hơn tám giờ Lâm Thành toàn một màu đen, ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ xe phản chiếu sự phồn hoa của thành phố.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lần đầu tiên mình đến thành phố này, bèn nảy sinh một chút không vui không biết từ đâu ra.
Trước kia cô không biết, bây giờ nhớ tới mới biết thành phố này tuy tốt, nhưng không phải nhà của cô.
Đột nhiên, chiếc xe ngừng lại.
Trước kia cô không biết, bây giờ nhớ tới mới biết thành phố này tuy tốt, nhưng không phải nhà của cô.
Trách không được.
Đột nhiên, chiếc xe ngừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ xe, trông thấy là khách sạn, không khỏi nhíu mày.
Phó Ngọc Hải bên cạnh đã cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười: “Đừng hiểu lầm, cô ấy không phải người Lâm Thành, mấy ngày nay đi công tác bên này.”
Nghe thấy Phó Ngọc Hải nói, Thẩm Thanh Ngọc càng cảm thấy hứng thú với kẻ thần bí mà Phó Ngọc Hải muốn dẫn cô đi gặp.”
Thẩm Thanh Ngọc hơi cười: “Thật ra tôi chỉ đang nghĩ liệu có phóng viên nhạt nhẽo lắm chuyện đi theo tôi nữa hay không thôi.”
Dù sao hai ngày này cô với Bạc Minh Thành còn hot hơn cả minh tinh tuyến ba.
Phó Ngọc Hải nhìn cô, mắt đào hoa giật giật: “Lúc quay về tôi bảo người áp xuống là được.”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, cũng không từ chối: “Được, vậy cảm ơn cậu Phó trước.”
Phó Ngọc Hải liếc cô, không nói chuyện, dẫn cô vào thang máy.
Hai người một trước một sau vào thang máy, chẳng mấy chốc, cửa thang máy ting một tiếng mở ra. Thẩm Thanh Ngọc đi theo sau Phó Ngọc Hải, mãi cho đến cuối đường, Phó Ngọc Hải mới dừng lại, giơ tay gõ gõ cửa phòng: “Là tôi.”
Không lâu sau khi Phó Ngọc Hải gõ cửa phòng, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy người mở cửa thì không khỏi ngẩn ra một chút.
Là cô ấy!