Trong lòng Bạc Minh Thành bị đâm một cái, không nghĩ tới Châu Du Dân lại đi đâm vào tim anh một nhát dao: “Hai người đánh nhau, làm sao trên mặt cậu lại không có vết thương?”
Châu Du Dân nói xong, hình như nghĩ đến gì đó: “Tôi xem trong video, Phó Ngọc Hải có đánh một cú vào bụng cậu! Không phải là anh ta đánh vào nơi không thấy được, còn cậu lại đánh vào nơi có thể nhìn thấy à?”
Khuôn mặt Bạc Minh Thành vốn không dễ nhìn sắc càng khó coi hơn: “Cậu không nói lời nào không ai bảo cậu bị câm!”
“Chậc, thẹn quá thành giận hả? Nhưng cậu nổi giận với tôi cũng vô dụng thôi, chiêu này của Phó Ngọc Hải rất âm hiểm, vừa đánh cậu đau, còn có thể để Thẩm Thanh Ngọc đau lòng cho anh ta, không phải chỉ là khôn ngoan bình thường.”
Châu Du Dân nói xong, nhìn Bạc Minh Thành, còn chưa đủ, lại bồi thêm một câu: “Cái giá này của cậu, không chỉ đánh đến mặt mũi bản thân không còn, còn đẩy Phó Ngọc Hải đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc. Cậu thật sự ghét Thẩm Thanh Ngọc à, Minh Thành?”
“… Cút!”
Lời nói của Châu Du Dân không thể bảo là không đâm thọc, rõ ràng là anh nhìn thấy Phó Ngọc Hải hôn Thẩm Thanh Ngọc mới ra tay, nhưng hôm nay nếu định đoạt xuống, anh giống như là người thất bại chạy trối chết, Phó Ngọc Hải lại thắng được mọi thứ.
Video Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải đánh nhau trên tiệc mừng sinh nhật của Thẩm Quốc Vinh không biết là ai phát ra ngoài, dù sao vừa phát ra ngoài không bao lâu là bị trong vòng chuyển tiếp điên cuồng.
Ông cụ Bạc biết chuyện này xong đã bảo Bách Gia Tính gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành, sau đó Bách Gia Tính gọi liên tiếp mấy cú điện thoại đều nhắc nhở không ai nghe.
Ông cụ Bạc tức giận đến ngủ không được, sau khi gọi điện thoại xin lỗi Thẩm Quốc Vinh, ngồi trong phòng sách đến hơn mười một giờ.
Bình thường tầm mười giờ Bạc Vĩnh Cơ đã ngủ rồi, mà bây giờ đã gần mười hai giờ, Bách Gia Tính không nhịn được mở miệng nói: “Ông cụ, đã sắp mười hai giờ rồi.”
Nghe được lời này của Bách Gia Tính, ông cụ Bạc ngẩng đầu nhìn ông ta: “Giúp tôi lấy điện thoại.”
Bách Gia Tính biết ông cụ Bạc lại muốn gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành, đành phải cầm điện thoại trên bàn sách tới trước mặt ông ta.
Bạc Vĩnh Cơ cầm điện thoại di động, mang kính lão tìm được số Bạc Minh Thành.
Mà lúc này, trong phòng bệnh.
Châu Du Dân im miệng, rốt cục bên tai Bạc Minh Thành thanh tĩnh, chỉ là không thanh tĩnh bao lâu, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua, điện thoại là ông cụ Bạc gọi tới.
Lúc anh xuống máy bay thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Bách Gia Tính, vì chuyện gì, Bạc Minh Thành không cần nghĩ cũng biết.
Lúc đó tâm trạng của anh bực bội cực kì, cũng không muốn giải thích gì với ông cụ Bạc, không nghĩ trễ như thế này, ông cụ Bạc còn đích thân gọi điện thoại tới.
Nghe thấy tiếng điện thoại, Châu Du Dân ở bên cạnh cũng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy thông báo hiển thị, anh ta hơi nhíu mày lại, thức thời ra khỏi phòng bệnh.
Bạc Minh Thành nhìn điện thoại di động, qua gần mười giây, anh mới ấn nghe: “Ông nội.”
“Ta cho cháu đi chúc thọ Thẩm Quốc Vinh, cháu lại đánh nhau trên bữa tiệc à? Minh Thành, có phải cháu thật sự không muốn hợp lại với Thẩm Thanh Ngọc hay không?”
Bạc Minh Thành mím môi: “Thật xin lỗi, ông nội.”
“Tại sao cháu lại đánh nhau với Phó Ngọc Hải? Có phải thằng nhóc kia nói gì không?”
Bạc Minh Thành không nói chuyện, ông cụ Bạc đợi trong chốc lát, không đợi được giải thích, ông ta tức giận tới mức tiếp đập tay lên bàn sách: “Bạc Minh Thành, cháu bị câm sao?”
“Không còn sớm, ông nội, ông nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Bạc Minh Thành nói xong đang chuẩn bị tắt điện thoại, một giây sau nghe thấy ông cụ Bạc hầm hừ hỏi anh: “Có phải cháu thật sự không muốn hợp lại cùng Thẩm Thanh Ngọc hay không?”
Nghe nói như thế, tay Bạc Minh Thành hơi dừng lại, anh muốn mở miệng nói phải, nhưng cuối cùng, anh nhếch môi, vẫn không có cách nói ra miệng: “Không… phải.”
Anh cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy, giống như không có ghét Thẩm Thanh Ngọc đến thế.