“Minh Thành, cháu đang làm gì vậy hả?”
Tối đến còn làm ầm làm ĩ lên, cháu làm thế có ra dáng một người anh hay không?”
Lúc này, ông nội Bạc cũng đã được Bách Gia Tính dìu xuống cầu thang, ông ta giơ cây gậy ba toong lên gõ mạnh vào tay vịn cầu thang.
Bạc Minh Tâm trông thấy ông nội Bạc vội vàng cầu cứu: “Ông nội, ông mau cứu cháu đi! Anh cháu điên rồi, hu hu, anh ấy điên rồi!”
Ông nội Bạc nhìn Bạc Minh Thành: “Còn không mau thả em gái cháu ra, có chuyện gì mà không thể từ tốn nói được. Cháu dọa em mình sợ như vậy có tác dụng gì không?”
Ông cụ Bạc cũng đã xuống đến nơi rồi nên cuối cùng Bạc Minh Thành vẫn thả lỏng tay, nhưng ánh mắt nhìn Bạc Minh Tâm của anh trước sau vẫn lạnh lùng như vậy.
Bạc Minh Tâm thực sự rất sợ, Bạc Minh Thành vừa thả lỏng tay, cô ta đã chạy ngay vào lòng Tần Minh Tú, ôm bà ấy khóc òa lên.
Ông nội Bạc nghe cũng thấy phiền lòng: “Khoan hẳn khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạc Minh Tâm biết nếu Bạc Minh Thành muốn xử lí cô thì chỉ có mình ông nội Bạc ngăn được nên cô cũng không dám giấu giếm chối quanh nữa, vội vàng nói: “Ông nội, cháu biết mình đã làm sai nhưng cháu cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Bạc và anh trai thôi. Cháu biết ông vẫn luôn mong Thẩm Thanh Ngọc có thể quay về nhà họ Bạc chúng ta, không phải lần trước ông đã trả lại cho mẹ một cái…”
Bạc Minh Tâm vừa nói được một nửa đã bị ông nội Bạc lườm. Bạc Minh Tâm khựng lại, cô ta không ngu, vội vàng sửa lại: “Không phải ông đã đưa cho mẹ một chiếc họp, trong đó có món nữ trang mà bà nội để lại đó sao. Ông đã bảo mẹ đi tìm Thẩm Thanh Ngọc, khuyên chị ta nhận sai, đồng thời thể hiện thành ý của nhà mình với chị ta, khuyên chị ta tái hôn với anh trai.”
Bạc Minh Tâm vừa nói vừa nức nở, trộm nhìn Bạc Minh Thành: “Anh trai, em biết trước đó là em sai, hại Thẩm Thanh Ngọc ly hôn với anh, em cũng biết sau khi ly hôn, không phải anh không có chút tình cảm nào với Thẩm Thanh Ngọc. Mặc dù em không thích Thẩm Thanh Ngọc nhưng chị ta lại thật lòng thích anh. Trước đó em tưởng anh không thích chị ta nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng hôm đó, lúc ở khách sạn, em vô tình nghe được cuộc đối thoại của các anh và đoán được ngay chắc chắn anh cũng thích Thẩm Thanh Ngọc.”
“Nếu hai người đều có tình cảm với nhau mà Thẩm Thanh Ngọc lại không muốn kết hôn với anh lần nữa thì em nghĩ chí ít cũng phải cho chị ta một bậc thang bước xuống.
Anh thì lúc nào cũng kiêu ngạo như thế, không đời nào chịu nhận sai với Thẩm Thanh Ngọc, đầu óc em có hạn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra được mỗi cách đó.
Anh, lần này em thực sự chỉ muốn giúp anh và Thẩm Thanh Ngọc tái hợp thôi, em không có ý gì khác.”
Bạc Minh Tâm nói rõ ràng tất cả, nói xong còn ấm ức nhỏ giọng khóc.
Ông nội Bạc nhìn Bạc Minh Tâm, ông ta rất vừa ý với hướng phát triển của chuyện này, tuy đã bị Bạc Minh Thành phát hiện nhưng xem ra Bạc Minh Tâm cũng không ngốc lắm, cách nói này cũng hợp tình hợp lí thôi.
Ông nội Bạc thở dài: “Cháu thật là! Vì muốn giúp anh cháu và Thẩm Thanh Ngọc tái hợp mà lại nghĩ ra cái ý tưởng bỏ thuốc sao?”
Bạc Minh Tâm nghe ông nội Bạc nói vậy, trong lòng thầm oán thán: “Đây còn không phải là ý tưởng do ông nghĩ ra hay sao?”
Nhưng trên mặt cô ta vẫn là cái vẻ ấm ức bĩu môi: “Tuy cách này hơi hèn hạ nhưng cháu thấy độ khả thi cao lắm mà!”
Ông nội Bạc nhìn Bạc Minh Thành: “Minh Thành, Tâm Tâm làm chuyện xấu nhưng cũng có ý tốt mà.”
“Ông tin nó?”
“Anh, anh nói vậy có ý gì?”
Bạc Minh Thành không đáp mà chỉ cười khểnh.
Bạc Minh Tâm là em gái của anh, trước đó anh đã hiểu tính em gái lắm rồi, hôm nay còn nhìn rõ hơn.