Phó Ngọc Hải hừ hừ: “Đúng vậy, vẫn còn nhớ rõ anh là anh họ của cậu à, sao rồi, cậu chú ý tới chị gái nào rồi hả?”
Tống Quý Danh vốn có chút nghi ngờ cuộc đời kiên trì kể chuyện vừa rồi xảy ra cho Phó Ngọc Hải, cuối cùng cậu ta xấu hổ nói thêm: “Anh họ, đây là lần đầu tiên em muốn số điện thoại của con gái.”
Ai biết lại lấy được số điện thoại của anh họ mình.
Bóng ma tâm lý này thực sự không nhỏ mà!
Ở đầu dây bên kia Phó Ngọc Hải khẽ cong môi: “Cô ấy tên gì?”
“Em không biết, vừa rồi em chỉ nghe được bạn của cô ấy gọi cô ấy là Tiểu Ngũ…”
Tiểu Ngũ.
Nếu anh ta nhớ không lầm, dường như Thẩm Thanh Ngọc từng nói cô còn được gọi là Tiểu Ngũ.
Đôi mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải khẽ lay động, như khuấy động lên một đầm nước: “Thật xin lỗi, nhưng anh vẫn muốn thông báo cho cậu rằng tình yêu sét đánh của cậu sắp kết thúc rồi, Tống Quý Danh à.”
“Tại sao anh lại nói là kết thúc?”
Mặc dù cậu ta lấy sai số điện thoại, có thể là do chị gái đó không thích đàn ông quấy rầy, vậy mà tại sao anh họ lại khẳng định rằng cậu ta không thể theo đuổi được chị gái đó.
Nghe được lời này của cậu ta, Phó Ngọc Hải khẽ cười và chậm rãi nói từng chữ: “Hãy nhớ lấy Tống Quý Danh, đó là chị dâu tương lai của cậu, cũng là vợ tương lai của anh, mau chóng thu hồi tâm tư và ánh mắt của cậu đi.”
“…”
Phó Ngọc Hải nói xong rồi cúp điện thoại ngay, mặc kệ Tống Quý Danh có phản ứng gì.
Điều anh ta tò mò hơn bây giờ là tại sao Thẩm Thanh Ngọc đưa số điện thoại của anh ta cho Tống Quý Danh.
Nếu anh ta nhớ không lầm, lần trước anh ta đã nói với Thẩm Thanh Ngọc rằng nếu cô không ngại, khi nào cô gặp phải người theo đuổi mình trước khi cô không muốn đề cập tới chuyện hẹn hò thì cô có thể dùng anh ta làm bạn trai tương lai để tạm thời ngăn chặn.
Vậy nên chẳng phải Thẩm Thanh Ngọc đang ngầm công nhận anh ta là bạn trai tương lai sao?
Hờ, vậy hôm nay đúng là một ngày tốt lành.
Đột nhiên Phó Ngọc Hải cảm thấy người vừa mới tông phải xe của mình trở nên thật thuận mắt hơn, lúc này anh ta muốn đi gặp Thẩm Thanh Ngọc hơn là phí thời gian cho những người ở đây.
Vì vậy, ngay lúc người tài xế tông phải đuôi xe đang hoảng sợ đi tới không ngừng xin lỗi anh ta, Phó Ngọc hải chỉ ném một câu: “Bỏ đi.”
Nói xong, anh quay lại chiếc Cayenne, nhấn ga và rẽ vào ngã tư phía trước.
Đúng vậy, anh ta tới tìm bạn gái tương lai của anh ta để hỏi trực tiếp.
Thẩm Thanh Ngọc trở về chung cư vẫn còn sớm, trong thang máy không có ai mà chỉ có một mình cô.
Cô vừa gửi tin báo đã về nhà cho Trần Ánh Nguyệt xong thì cửa thang máy mở ra, sau khi cô đi qua lối hành lang dài hơn mười mét rồi rẽ phải, Thẩm Thanh Ngọc bỗng nhìn thấy Phó Ngọc Hải đang đứng trước cửa nhà cô.
“Cô Thẩm, có phải vừa rồi cô đưa nhầm số không?”
Trong lòng Thẩm Thanh Ngọc giật thót, cô không khỏi chột dạ khi đối mặt với ánh mắt đào hoa của người kia, thế nhưng trên gương mặt cô vẫn làm như không có chuyện gì mà nở một nụ cười: “Ồ, có chàng trai mới quấy rầy tôi xin số. Trong thời gian ngắn tôi không thể nhớ nổi số của người khác, vì vậy tôi mới dùng số của anh Phó, anh Phó sẽ không phiền chứ?”
“Đương nhiên không phiền, cô Thẩm không nhớ được số của ai cho nên nhớ tới số của tôi. Đương nhiên tôi vui mừng còn không kịp.”
Trong một lúc Thẩm Thanh Ngọc không biết nói gì nữa: “…”
Cô tính toán sai rồi.
Phó Ngọc Hải vừa nói xong, thân thể anh ta đang dựa vào tường bỗng thẳng dậy: “Tôi giúp cô giải quyết một người, có phải cô Thẩm nên mời tôi uống một tách trà không?”
Yêu cầu này không quá đáng.
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay lên đặt vào máy đọc dấu vân tay, cánh cửa vang lên một tiếng bíp, cô mở cửa rồi nhấc chân bước vào. Cô đứng ở cửa ra vào thay giày, sau đó đưa cho Phó Ngọc Hải đôi dép mà Lâm Thành từng đi một lần từ trong tủ giày ra: “Của bạn tôi, anh Phó không ngại chứ?”
Phó Ngọc Hải liếc nhìn đôi dép kiểu nam ở trên mặt đất, nhíu mày nói: “Tôi cảm thấy người bạn này với cô Thẩm có quan hệ rất tốt.”
Thẩm Thanh Ngọc nở một nụ cười, cô bước vào phòng bếp rót hai ly nước rồi đi ra nói: “Thực xin lỗi đã làm phiền đến anh Phó.”
Cô không ngờ Tống Quý Danh lại gọi đến sớm như vậy.
Phó Ngọc Hải nhận lấy ly nước nói: “Không sao, dù sao cô cũng sẽ là bạn gái tương lai của tôi. Sử dụng chút quyền lợi trước thôi, tôi không phiền đâu.”
Anh ta nói câu này xong thì ngừng lại một lát: “Tôi không chỉ không phiền mà còn có chút vui.”