Thẩm Thanh Ngọc vừa nói xong, khuôn mặt Bạc Vĩnh Cơ lập tức hết chuyển sang xanh lại đỏ.
Không thể không nói, câu nói cuối cùng kia của Thẩm Thanh Ngọc chẳng khác gì đang gây khó dễ cho ông cụ Bạc.
Ông nội Bạc sống đến từng tuổi này rồi, thật sự không còn quá nhiều thứ để sợ.
Nhưng tuổi tác càng lớn, dường như lại càng coi trọng mặt mũi hơn.
Huống hồ gì khi còn trẻ ông cụ Bạc mặt mày lạnh lùng, sau khi nhà họ Bạc làm ăn phát đạt thì từ từ tích lũy quyền lực, đến nay không có mấy ai dám để ông ta phải nhìn sắc mặt mà sống.
Nhưng dù mặt mũi ông cụ Bạc có lớn đến đâu cũng không ngăn được người ta ăn dưa bát quái, rảnh rỗi bàn tán.
Miệng mọc trên thân người ta, đến khi đó nếu Thẩm Thanh Ngọc thật sự đăng những chuyện này lên mạng, người ta có nghị luận về nhà họ Bạc thì ông ta cũng không thể thẹn quá hóa giận mà đứng ra muốn người ta ngậm miệng lại được đúng không?
Đến bây giờ ông cụ Bạc mới nhận ra tối hôm nay Thẩm Thanh Ngọc mời ông ta đến đây vốn không phải muốn giảng hòa.
Thứ cô muốn là tính sổ!
Lòng dạ Thẩm Thanh Ngọc thật sự sâu không lường được!
Những chuyện Bạc Minh Tâm làm ra không phải là chuyện gì lớn, có thể đứng lên nói lời xin lỗi thì mọi chuyện xem như xong xuôi.
Nhưng trong suy nghĩ của Thẩm Thanh Ngọc không hề muốn bỏ qua như vậy cho nên cô mới cố ý mời bữa cơm ngày hôm nay.
Một là để kìm hãm oai phong của nhà họ Bạc, chiếm thế thượng phong. Hai là muốn mượn sự tức giận của ông ta để dạy dỗ Bạc Minh Tâm.
Đối với lòng người, Thẩm Thanh Ngọc thật sự rất thấu hiểu!
Ông cụ Bạc nghiến răng nghiến lợi, ép cơn giận kia xuống: “Cô Thẩm, cần gì phải vòng vo như vậy, cô muốn thế nào cứ nói rõ ràng đi!”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Bạc Minh Tâm, khịt mũi khinh thường: “Lời xin lỗi của cô Bạc đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, chuyện trước kia giữa tôi và cô Bạc còn chưa rõ ràng, bây giờ lại có chuyện khác kéo đến, ông Bạc, ông nói xem tôi nên làm thế nào mới phải?”
Lúc Thẩm Thanh Ngọc nói lời này, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho ông cụ Bạc muốn đánh người.
Bạc Vĩnh Cơ đã về hưu gần mười năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người nhỏ hơn lừa gạt như thế này, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta vẫn không thể tìm ra được lỗi sai của Thẩm Thanh Ngọc.
Nếu sự việc này lại được lan truyền trên mạng thêm lần nữa, nhà họ Bạc sẽ thật sự trở thành một cống nước hôi thối.
Nhưng làm thế nào để giải quyết sự việc mà Bạc Minh Tâm gây ra quả thật là một vấn đề khó khăn.
Bạc Vĩnh Cơ nghiêng đầu nhìn Bạc Minh Tâm: “Còn không mau xin lỗi cô Thẩm?”
Bạc Minh Tâm sợ nhất là ông nội Bạc và Bạc Minh Thành, ông nội Bạc nói cái gì, cô ta không dám không nghe theo, hơi ngẩn ra rồi vội vàng giả vờ đáng thương đi tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm, xin lỗi.”
Thẩm Thanh Ngọc khoát tay, nói: “Lời xin lỗi tôi đã nghe đến chán rồi, ông Bạc không cần dùng những thứ này để lừa bịp tôi đâu.”
Cô nói xong, hơi dừng lại một chút rồi mới học theo giọng điệu vừa rồi của Bạc Vĩnh Cơ: “Ông Bạc cũng không cần vòng vo với tôi làm gì, ông cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào thì nói thử đi.”
Sắc mặt Bạc Vĩnh Cơ chợt trở nên xanh mét: “Thẩm Thanh Ngọc! Cô đừng có quá đáng!”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Ông nói thế là sai rồi, bây giờ người mắc sai lầm là cô Bạc, ông là ông nội của cô ta, tôi cũng tôn kính ông, cho nên tối hôm nay mới gọi ông đến để hòa nhã bàn bạc cách giải quyết, tôi đã làm gì quá đáng đâu nào?”
Nói tới đây, ý cười trong đôi mắt Thẩm Thanh Ngọc dần phai nhạt, biến thành sự lạnh lùng.
Từng lời cô nói đều đánh thẳng vào lòng ông cụ Bạc, không hề chừa ra kẽ hở nào cho người ta bắt bẻ được.