“Cậu thấy đêm nay Thẩm Thanh Ngọc ở đây, toàn trường chỉ có một mình cô ta mặc váy màu xanh sẫm, không bằng chúng ta để cho danh tiếng cô ta nổi hơn, thế nào?”
Bạc Minh Tâm nhìn Thẩm Thanh Ngọc cách đó không xa, màu xanh sẫm kia, quả thực trong đám người vô cùng chói mắt, ánh mắt cô ta chỉ quét qua đã thấy Thẩm Thanh Ngọc!
Bạc Minh Tâm càng nghĩ càng khó chịu: “Cậu có ý định gì?”
Tô Nguyệt Lăng thấp giọng nói một câu, sau khi nói xong, cô ta đắc ý nhíu mày: “Cậu yên tâm, chuyện này, tuyệt đối không tra được trên đầu chúng ta!”
Bạc Minh Tâm nghe xong, đáy mắt hiện lên vẻ độc ác: “Tốt! Vậy cứ như thế! Nguyệt Lăng cậu nhanh đi tìm người đi!”
“Minh Tâm cậu đừng vội, chuyện này không thể tra được trên đầu chúng ta, tôi phải đi tìm một người không liên quan gì đến chúng ta để làm!”
Bây giờ thân phận Thẩm Thanh Ngọc khác trước kia, Bạc Minh Tâm cũng biết mình không thể đi thẳng về thẳng đối phó Thẩm Thanh Ngọc giống như lúc trước, mấy người lại đè thấp giọng cẩn thận thương lượng.
Mà ở một bên khác.
Trần Ánh Nguyệt nhìn thấy Phó Ngọc Hải tới, cô ám chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc: “Tiểu Ngũ, thật ra ngẫm lại cậu Phó cũng không tệ, hai người cùng đi khắp nơi! Tớ sẽ không quấy rầy hai người, tớ đi tìm niềm vui của mình đây!”
Trần Ánh Nguyệt nói xong, xách váy xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của cô ấy, có hơi bất đắc dĩ.
Vừa thu tầm mắt lại, Phó Ngọc Hải đã chạy tới trước mặt rồi.
Cả người Phó Ngọc Hải mặc một âu phục màu trắng, lông mày tuấn lãng, quân tử nhẹ nhàng cũng không hơn cái này.
“Đêm nay rất đẹp.”
Thẩm Thanh Ngọc nhận rượu đỏ từ trên tay anh ta: “Cảm ơn, đêm nay cậu Phó cũng rất đẹp trai.”
Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô, giơ cao ly cụng ly với Thẩm Thanh Ngọc: “Chúc mừng.”
Gần đây Thẩm Thanh Ngọc có thể có được hai chữ “Chúc mừng” cũng chỉ có vụ mảnh đất Thành Bắc kia, cùng ngày bán đấu giá xong toàn bộ Lâm Thành đều khiếp sợ, Phó Ngọc Hải biết mảnh đất kia rơi trên tay cô, ngược lại cũng bình thường.
“Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một miếng rượu đỏ trên tay, lúc uống vào không khỏi sửng sốt một chút.
Không phải rượu đỏ, là nước nho.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, cô ngẩng đầu nhìn qua như thế, ánh mắt thẳng tắp đụng vào cặp mắt đào hoa dịu dàng đó.
Muốn mạng.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến ồn ào.
Thẩm Thanh Ngọc tranh thủ chuyển ánh mắt đi, vừa nghiêng đầu đã thấy hai người Bạc Minh Thành và Châu Du Dân.
Châu Du Dân cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, anh ta chậc một tiếng, không khỏi đụng đụng vào bả vai Bạc Minh Thành bên cạnh: “Minh Thành, cậu xem Thẩm Thanh Ngọc một chút.”
Dường như Bạc Minh Thành bên cạnh không nghe thấy anh ta nói chuyện, nhấc chân đi thẳng lên phía trước.
Châu Du Dân hơi nhíu mày lại, lại nói thêm một câu: “Đêm nay cô ấy và Phó Ngọc Hải đứng chung, hai người vẫn rất xứng.”1
Nghe được lời này của Châu Du Dân, rốt cục mặt mày Bạc Minh Thành nhíu lại.
Anh không nhịn được nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc bên kia, cô mặc một chiếc váy màu xanh sẫm trễ ngực, đứng ở bên cạnh Phó Ngọc Hải mặc tây trang màu trắng, quả thực hai người giống trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Nhưng làm sao Phó Ngọc Hải xứng với Thẩm Thanh Ngọc?
Anh thu ánh mắt, nhìn Châu Du Dân, cười lạnh một tiếng: “Cậu mắt mù sao?”
“Sao mắt tôi lại mù? Hai người đứng chung một chỗ quả thực cảnh đẹp ý vui, trai tài gái sắc mà?”
“Phó Ngọc Hải xứng với Thẩm Thanh Ngọc sao?”1
Châu Du Dân còn muốn phân tích hôm nay hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải xứng như thế nào đột nhiên vui vẻ: “Chậc chậc chậc.”
Anh ta nhìn Bạc Minh Thành, cười không nói.
Bạc Minh Thành khó khi chột dạ, lạnh lùng thu tầm mắt lại.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn chạm mặt với Bạc Minh Thành, sau khi thấy anh và Châu Du Dân đi vào, cô tự giác đi đến nơi hẻo lánh.
“Bị cảm đã khỏi hẳn chưa?”
Tất nhiên Phó Ngọc Hải cũng đi theo cô chuyển đến nơi hẻo lánh, Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: “Sắp rồi.”
“Sắp rồi chính là chưa khỏi.”
Hai người đang nói chuyện, cũng không biết Trần Ánh Nguyệt từ đâu xuất hiện: “Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ, nhanh nhanh nhanh, tớ nói với cậu một chuyện!”