Trần Ánh Nguyệt biết tối nay Thẩm Thanh Ngọc sẽ đến chỉ không ngờ cô lại đến nhanh như vậy.
Từ sau cái lần lỡ lời trước mặt Bạc Minh Thành, suốt hai ngày liền, Trần Ánh Nguyệt lăn qua lộn lại, không sao ngủ nổi.
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, gương vỡ khó lành, cô ấy không có sức mạnh quay ngược thời gian khiến đám Bạc Minh Thành trở lại lúc chưa nghe thấy gì hết.
Lúc này, trông thấy Thẩm Thanh Ngọc, Trần Ánh Nguyệt lại chột dạ theo bản năng: “Tiểu Ngũ, cậu đến rồi à, ha ha.”
Hai người Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đã quen nhau hơn hai mươi năm, Thẩm Thanh Ngọc sớm đã hiểu rõ tính cách của Trần Ánh Nguyệt.
Vừa trông thấy biểu cảm này của cô ấy, Thẩm Thanh Ngọc đã biết cô ấy lại gây chuyện rồi: “Gần đây cậu bận lắm à?”
Sau khi đóng cửa phòng làm việc, Trần Ánh Nguyệt đã biến thành con nhà giàu “ăn chơi lêu lổng” điển hình, chẳng từng có phút giây nào bận rộn.
Câu hỏi của Thẩm Thanh Ngọc sức sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục lại mạnh mẽ.
Song Trần Ánh Nguyệt lại chột dạ, chỉ sợ càng nói càng sai: “Bận gì đâu, không phải hôm nay tớ đã chạy qua đây giúp rồi hay sao?”
Thẩm Thanh Nguyệt cau mày, nhìn cô ấy bằng cái vẻ ngoài cười trong không cười: “Nói đi, gần đây gây ra chuyện gì rồi?”
Nói xong, cô dừng lại một chút rồi mới bồi thêm câu nói: “Tất nhiên, nhếu như cậu không muốn nói cũng chẳng sao, dù sao thì sớm muộn tớ cũng sẽ biết thôi.”
Trần Ánh Nguyệt vừa định nói dối: “…”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Trần Ánh Nguyệt vẫn là kẻ bại trận: “Đúng là hai hôm trước tớ đã làm ra một chuyện ngốc nghếch, Tiểu Ngũ à.”
“Ừ.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, nhìn Trần Ánh Nguyệt tỏ ý cô ấy cứ nói tiếp.
“Chuyện này có chút liên quan đến cậu.”
Trần Ánh Nguyệt dẩu miệng, đùi phải run run, mũi chân hướng ra ngoài. Thẩm Thanh Ngọc thay đổi sắc mặt, cô ấy chuẩn bị chạy rồi.
Thẩm Thanh Ngọc nghe cô nói vậy không kiềm được hừ hừ: “Có liên quan đến chuyện trên mạng hai hôm trước?”
Trần Ánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Có một chút liên quan.”
Thẩm Thanh Ngọc tặc lưỡi nói: “Nói đi, chuyện gì, thẳng thắn sẽ được nhận khoan hồng.”
Trần Ánh Nguyệt không đáp nhưng dưới sự soi mói của Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy không chịu nổi nữa mới nhắm mắt nói ra: “Phải, hôm đó, lúc thấy chuyện trên mạng, tớ đã rất giận, lập tức chạy đi đòi công đạo cho cậu.”
“Ừ rồi?”
“Thì là đi tìm Bạc Minh Thành đó.”
“Cậu đánh anh ta?”
“Tớ có động thủ nhưng không đánh người.”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn cô: “Chỉ thế thôi?”
Trần Ánh Nguyệt gật đầu lia lịa: “Chỉ thế thôi.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, cười không đáp.
Trần Ánh Nguyệt bị nhìn đến, thấy chột dạ lại không giấu nổi nữa: “Ở giữa có xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng không quan trọng lắm.”
“Không quan trọng lắm?”
Trần Ánh Nguyệt bị hỏi dồn không sao chống đỡ được: “Thực sự không quan trọng lắm. Tiểu Ngũ tốt bụng của tớ à, cậu đừng hỏi nữa được không?”
Còn hỏi nữa thì cô ấy sẽ khai hết ra mất.
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, nhìn lên sân khấu cách đó không xa: “Hôm nay tớ mới đi ăn cơm với Bạc Minh Thành.”
Nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, Trần Ánh Nguyệt vô cùng sửng sốt.
Đúng như dự đoán, giây tiếp sau đó, cô ấy nghe Thẩm Thanh Ngọc nói: “Bạc Minh Thành hỏi tớ một câu rất lạ lùng.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa quay lại, nhìn cô ấy cười mà như không cười.
“Hả, câu gì cơ?”
“Cậu đoán xem, Ánh Nguyệt.”
Trần Ánh Nguyệt lớn bằng ngần này, chỉ có khi ở cạnh Thẩm Thanh Ngọc là không sao đứng vững được. Nói đến đây, cô ấy đã sắp gục ngã rồi: “Tớ sai rồi mà Tiểu Ngũ. Tớ thực sự không cố ý mà. Hôm ấy, tớ mắng anh ta đến mức máu dồn lên não nên mới vô tình nhắc đến cái chuyện cậu thích anh ta gần mười năm thôi. Tớ thề là tớ không cố ý thật.”
Thẩm Thanh Ngọc đã sớm đoán ra câu trả lời này rồi. Bạc Minh Thành không phải kiểu vô duyên vô cớ phán đoán người khác, hôm nay anh lại đột nhiên hỏi chuyện này, ngoại trừ cuốn manga kia, có lẽ là còn có chuyện khác nữa.
Giờ Trần Ánh Nguyệt đã nói vậy xem ra chuyện cũng hợp tình hợp lí rồi.