Rất nhanh sau đó, xe đã lái vào khu biệt thự.
Nửa năm trôi qua Thẩm Thanh Ngọc mới trở lại nơi này, lòng không gợn sóng.
Xe đến cửa biệt thự nhà họ Bạc thì đụng phải Bạc Minh Tâm vừa quay về nhà trên một con xe thể thao.
Bạc Minh Tâm tưởng rằng có khách đến nhà, liếc nhìn sang thì vừa khéo nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc bước xuống xe.
Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, nhanh chóng lái xe vào ga ra, đỗ xe xong thì chạy thẳng ra ngoài: “Thẩm Thanh Ngọc, cô đến nhà chúng tôi làm gì?”
Nói xong, tầm mắt Bạc Minh Tâm chuyển đến hai người Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà đứng bên cạnh.
Cô ta biết người đàn ông này, chính là người ở cùng với Thẩm Thanh Ngọc mà cô ta đã gặp khi đi ăn tối hôm trước!
Còn người phụ nữ bên cạnh người đàn ông ăn này mặc rất chỉnh tề, khí chất không tầm thường, thoạt nhìn đã biết là bà chủ nhà giàu.
Trong nháy mắt Bạc Minh Tâm như hiểu ra điều gì đó: “Thẩm Thanh Ngọc, cô gây chuyện thì cũng đừng có dính líu đến nhà họ Bạc chúng tôi.”
Bạc Minh Tâm nói xong, nhanh chóng nhìn về phía bà chủ nhà giàu kia: “Thưa bà, Thẩm Thanh Ngọc không có chút quan hệ nào với nhà họ Bạc chúng tôi cả, chuyện cô ta dụ dỗ chồng bà cũng không hề liên quan gì đến chúng tôi, nếu bà muốn tính sổ thì chỉ cần nhắm vào cô ta là được rồi.”
Lương Thanh Hà vốn định tìm đến nhà họ Bạc để tính các món nợ cũ, nhưng nợ cũ còn chưa nhắc tới, cửa nhà cũng chưa bước vào, Bạc Minh Tâm đã gây thêm nợ mới.
Lương Thanh Hà chợt bùng nổ: “Bố mẹ cô đâu? Tôi thật sự phải hỏi xem bố mẹ cô đã dạy dỗ cô thế nào, tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã bẩn thỉu như vậy!”
Bạc Minh Tâm bị Lương Thanh Hà mắng thì trở nên bối rối: “Thưa bà, mong bà nhìn nhận rõ ràng, tôi đang giúp bà đấy!”
“Giúp tôi? Cô tung tin nhảm nói con gái và chồng tôi có quan hệ bất chính, cho tôi hỏi có ai giúp người như thế không?”
Thẩm Thanh Ngọc biết rõ chuyến đi này là để Lương Thanh Hà và Thẩm Quốc Vinh trút giận, thế nên cô chỉ cần im lặng đứng bên cạnh làm một người hộ tống là được.
Lương Thanh Hà nói dứt câu, Bạc Minh Tâm lập tức sửng sốt: “Bà, bà nói Thẩm Thanh Ngọc là con gái của bà?”
Lương Thanh Hà cười lạnh một tiếng, vừa định nói chuyện thì Thẩm Quốc Vinh bên cạnh đã liếc nhìn Bạc Minh Tâm nói: “Cô Bạc, ba người chúng tôi đến nãy giờ, nhà họ Bạc các người để cho chúng tôi đứng ở đây chừng ấy thời gian, hóa ra đây là đạo đãi khách của các người đấy à?”
Bị bố mẹ Thẩm Thanh Ngọc làm khó dễ, Bạc Minh Tâm không khỏi rối loạn, cô ta nhìn sang Thẩm Thanh Ngọc vẫn chưa thể phản ứng kịp.
Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen đang chậm rãi lái vào từ ngoài cổng, người ngồi trong xe không ai khác chính là Bạc Minh Thành.
Nhìn thấy Bạc Minh Thành, Bạc Minh Tâm giống như là tìm được cứu tinh, vội vàng chạy đến bên cạnh anh: “Anh hai, Thẩm Thanh Ngọc đưa bố mẹ cô ta tới.”
Bên trong xe, Bạc Minh Thành liếc nhìn ra phía ngoài một cái, lúc tầm mắt chuyển đến trên người Thẩm Quốc Vinh, sắc mặt anh hơi thay đổi, đẩy cửa bước xuống xe, Bạc Minh Thành liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng lại chuyển về Thẩm Quốc Vinh: “Bác trai, xin mời.”
Chủ tịch tập đoàn Vạn Tượng, Bạc Minh Tâm không nhìn ra, nhưng Bạc Minh Thành lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể không biết được.1
Có lẽ là do tiếng động quá lớn, Tần Minh Tú cũng đi ra xem thử: “Tâm Tâm, Minh Thành, có chuyện gì vậy?”
Bạc Minh Tâm chạy đến bên cạnh Tần Minh Tú, nói nhỏ bên tai bà ấy: “Mẹ, Thẩm Thanh Ngọc đưa bố mẹ tới.”
Thẩm Quốc Vinh lạnh nhạt liếc nhìn Bạc Minh Thành: “Tôi không nhận nổi một tiếng bác trai này của cậu.”
Nói xong, ông ấy hừ lạnh một tiếng: “Mời ông cụ Bạc của các người ra đây đi, hôm nay Thẩm Quốc Vinh tôi có vài món nợ muốn tính với nhà họ Bạc các người hết một lần!”1