Động tĩnh ngoài cửa rốt cục yên tĩnh, Bạc Minh Thành nhìn ly rượu không trước mặt, hồi lâu anh cúi người cầm decanter qua, rót toàn bộ rượu bên trong vào ly, ngửa đầu uống một hớp vào.
Lời Thẩm Thanh Ngọc nói buổi trưa hôm nay so với cô đánh xuống một cái tát còn muốn vang dội hơn, cho tới bây giờ, anh còn nhớ rất rõ, mỗi chữ mỗi câu.
“Bạc Minh Thành, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy buồn nôn!”
“Người lúc còn trẻ đều sẽ phạm chút sai lầm, tuổi trẻ của tôi đã qua, cho nên tôi cũng phạm phải sai lầm. Đúng là tôi từng thích Bạc Minh Thành anh, nhưng không có nghĩa là bây giờ tôi còn thích anh.”
Cô nói anh khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Thật sự là buồn cười, rõ ràng cô thích anh như vậy, làm sao anh lại khiến cô cảm thấy buồn nôn được?
Không phải cô rất thích anh sao?
Thích đến dụng tâm vẽ ra một bức tranh thật to, chính là vì muốn làm quà sinh nhật cho anh.
Bạc Minh Thành nghĩ mãi mà không rõ, người đã từng thích anh như vậy, làm sao đột nhiên lại cảm thấy anh buồn nôn.
Là bởi vì anh vạch trần cô thích, cho nên cô thẹn quá hoá giận ư?
Hay là bởi vì, cô thích cũng chỉ đến thế thôi.
Nghĩ tới đây, Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh nhìn thoáng qua rượu đỏ trên tay, ngửa đầu trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Chỉ mở đèn đêm trong phòng khách, tràn ngập mùi rượu, còn có hương vị xì gà nồng đượm.
Hút xong một điếu xì gà, Bạc Minh Thành dựa vào trên ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt, không hiểu nghĩ đến những lời kia của Châu Du Dân.
Anh ta nói năm đó Thẩm Thanh Ngọc còn cố ý lấy anh làm nguyên mẫu vẽ một bộ manga, tên là “Chỉ có tôi biết”.
Thẩm Thanh Ngọc sáng tác manga từ khi nào?
Bạc Minh Thành cảm thấy quả thực Châu Du Dân điên rồi, thế mà chỉ dựa vào một bức tranh cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc chính là tác giả của “Chỉ có tôi biết”.
Đương nhiên, anh cảm thấy có thể mình cũng điên rồi, thế mà thật sự cầm điện thoại tìm kiếm bộ manga kia.
Manga không hề dài, chỉ có ba mươi chương, hình như nói về một cô học sinh cấp ba thích một chàng trai ngoài trường.
Câu chuyện thế này luôn hấp dẫn các cô gái, Bạc Minh Thành cũng không cảm thấy liên quan gì đến mình.
Cho đến khi anh nhìn thấy một câu thoại, nhân vật nam chính ngồi ở nhà hàng nhìn ra phía trước.
Bạc Minh Thành nhíu mày một cái, cảm thấy có thể mình uống nhiều rượu, có hơi say nhìn lầm rồi.
Anh không tin.
Nhưng mà không tin anh lại đứng dậy đi đến phòng sách, lấy một tờ giấy in ra, tìm được bức tranh Bạc Minh Tâm cái đưa đặt cùng nhau.
Là giống thật.
Mà tác giả kia tên Nian.
Bạc Minh Thành cảm thấy có thể mình điên rồi, không thì làm sao lại cảm thấy đây quả thật là Thẩm Thanh Ngọc vẽ.
Có lẽ bức tranh kia, chỉ là Thẩm Thanh Ngọc lén chụp hình của anh, cầm lấy đi tìm người khác vẽ, mà cô tìm vừa hay lại là họa sĩ của bộ “Chỉ có tôi biết”.
Nhất định là như vậy.
Bạc Minh Thành nhìn bức tranh kia, nghĩ đến hôm nay Thẩm Thanh Ngọc nói những lời kia, cảm giác tức giận khó hiểu cứ vọt lên như vậy.
Cô vốn cũng không thích anh như vậy.
Bức tranh này, cũng không phải cô vẽ!
Buồn cười, thật sự là buồn cười!
“Xẹt” một tiếng, tiếng trang giấy bị xé lộ ra vẻ đột ngột trong căn phòng sách.
Bạc Minh Thành nhìn bức tranh trên mặt đất bị mình xé thành mảnh nhỏ, lại cảm thấy trái tim buồn bực càng tỏ ra không cách nào phóng thích.
Trong lòng anh giống như bị người ta đâm vào một cây gai, ngày thường không có gì, chỉ khi nào đụng phải Thẩm Thanh Ngọc, cây gai kia bắt đầu có cảm giác tồn tại.
Đâm đau, cũng không phải đặc biệt khó chịu, chỉ là khiến anh không cách nào xem nhẹ.
Bạc Minh Thành chán ghét cảm giác này, tựa như anh ghét việc sau khi ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc!
Á, phụ nữ dối trá!1