“Em định đi đâu?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải một giây: “Anh có thuốc lá không?”
“Muốn hút à?”
Đôi mắt đào hoa của anh ta cười nhạt, anh ta không hỏi tại sao cô lại muốn hút thuốc, mà chỉ hỏi là cô có muốn hút hay không.
Thẩm Thanh Ngọc cười gật đầu: “Muốn.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô cười rồi vẫy tay với cô: “Đến đây.”
Thẩm Thanh Ngọc không nhúc nhích, đè lại túi xách trên vai sau đó xoay người đi ra ngoài: “Tôi cũng không có nói là muốn đi cùng anh Phó.”
Cô chỉ đơn thuần muốn hút một điếu thuốc thôi.
Nghe những lời cô nói, Phó Ngọc Hải bật cười, khi anh ta cười đôi mắt đào hoa cũng theo đó cong lên, môi mỏng hơi nhếch, thấp thoáng có chút vẻ xấu xa. Nếu như bây giờ cô là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, Phó Ngọc Hải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là cô có thể đi theo anh ta ngay.
Nhưng tiếc là cô không phải như thế.
“Chẳng lẽ em định đứng ở đây hút thuốc ư?”
Thẩm Thanh Ngọc sửng sốt, sau đó mới nhận ra mình đang đứng ở cửa căn hộ.
Quả thật đây không phải là một nơi lý tưởng để hút thuốc.
“Thế thì phải đi đâu?”
Cô nâng túi, nhấc chân bước đến bên cạnh anh ta.
Phó Ngọc Hải quay đầu liếc nhìn cô: “Không cần đi xa, xe của tôi đậu ở phía trước.”
Nói xong, anh ta đi vài bước đến chiếc xe thể thao có chút huênh hoang của mình, mở cửa xe đợi cô: “Lên xe đi.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nhìn anh ta một cái, dường như Phó Ngọc Hải đã biết cô đang nghĩ gì trong đầu: “Đừng nhìn tôi như vậy, nó khiến tôi có cảm giác như mình đang dụ dỗ một cô gái ngây thơ vô tội vậy.”
Thẩm Thanh Ngọc cười nhẹ, nghiêng người ngồi vào trong xe.
Phó Ngọc Hải đóng cửa xe, bước nhanh sang bên cạnh ngồi vào ghế lái.
Anh ta lấy một bao thuốc lá trong hộp, mở ra đưa cho cô: “Em biết hút không?”
Thẩm Thanh Ngọc rất thành thật: “Không biết.”
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, bên trong đôi mắt đào hoa đầy ý cười: “Tôi dạy em.”
Phó Ngọc Hải nói xong, đưa tay rút một điếu thuốc từ trong hộp ra: “Thật ra cũng không khó mấy đâu, châm thuốc xong thì rít vào một hơi, chờ đến khi lên khói, em muốn nhả ra thế nào cũng được.”
Nghe anh ta nói đơn giản vậy thôi, nhưng khi Thẩm Thanh Ngọc vừa thử lần đầu tiên đã bị sặc, mùi khói thuốc nồng nặc khiến nước mắt cô ứa ra, cô không hiểu được hút thuốc thì có cái gì hay.
Chỉ thử một lần mà Thẩm Thanh Ngọc đã không muốn hút thuốc nữa: “Không cần nữa.”
Phó Hoàng Hải lấy ra từ bên cạnh một cái gạt tàn: “Đưa cho tôi.”
Thẩm Thanh Ngọc duỗi tay đưa điếu thuốc qua cho anh ta, Phó Ngọc Hải dập nó trong gạt tàn, sau đó quay đầu lại nhìn cô: “Không vui à, có muốn đi hóng gió một chút không?”
Cô lắc đầu: “Lúc trở về bị gió thổi đau đầu.”
Đã tỉnh rượu rồi, nhưng người thì không được khỏe.
Có lẽ là bởi vì bị sặc, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy ý tưởng hút thuốc của mình có hơi ngớ ngẩn.
Cô liếc nhìn Phó Ngọc Hải: “Có phải tôi ngốc lắm không?”
“Để tôi xem thử.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt của anh ta đã kề đến gần cô.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu về phía sau theo bản năng, không ngờ sau ót không có cảm giác đau đớn như dự đoán, bàn tay của Phó Ngọc Hải đã đỡ ở gáy của cô, thứ cô đụng vào là lòng bàn tay anh ta, mềm mại vô cùng.
Ở cự ly gần, đôi mắt đào hoa bớt đi một chút bất cần và nụ cười thờ ơ thường ngày, khi cô chăm chú nhìn vào nó, bên trong tràn đầy tình cảm.
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc định giơ tay đẩy anh ta ra, Phó Ngọc Hải đã thu tay lùi về: “Thật sự có hơi ngốc.”
Anh ta nói xong thì phụt cười một tiếng: “Bạc Minh Thành có so được với tôi không?”
Cô thích Bạc Minh Thành, nhưng hết lần này đến lần khác coi thường anh ta.
Nghe anh ta nói như vậy, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi bật cười: “Nhưng mà, anh ta chung thủy hơn anh.”
Mặc dù người anh yêu không phải cô, song quả thật Bạc Minh Thành rất chung thủy, dành trọn tình cảm cho Lâm Mai Phương.
Ví dụ như, chỉ mới hơn nửa năm thôi mà anh đã nóng lòng muốn đưa Lâm Mai Phương trở về nước.
Đúng là nghĩa nặng tình sâu.
Thẩm Thanh Ngọc cười, khóe mắt chợt lạnh lẽo.
Cô giơ tay lên định lau nước mắt, tuy nhiên ngón tay của người đàn ông đã chạm đến khóe mắt cô trước: “Không vui thì cứ khóc đi, cậy mạnh để làm gì?”
Anh ta lau giọt nước mắt trên khóe mi cô, một tay áp lên má cô, Thẩm Thanh Ngọc bị anh ta kéo thẳng vào lòng: “Em khóc đi, tôi sẽ không nhìn đâu.”