Trần Ánh Nguyệt gọi điện thẳng cho Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc vừa xuống khỏi máy bay, còn chưa biết mình đã mang thai, thấy tên người gọi đến là Trần Ánh Nguyệt, cô cho rằng Trần Ánh Nguyệt lại thấy cô đơn, muốn tìm người chia sẻ, cười nhấn nghe, mở miệng nói: “Không có thời gian đi cùng cậu đâu, nhưng tối nay có thể đi ăn tối với cậu.”
“Ăn cơm cái gì mà ăn hả Tiểu Ngũ! Sao tớ lại là người cuối cùng biết việc cậu mang thai?”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra, cô cảm thấy dường như Trần Ánh Nguyệt đã uống rượu, thế nên đầu óc không tỉnh táo: “Cậu đang nói tiếng người à, Trần Ánh Nguyệt?”
“Không phải, sao tớ lại không nói tiếng người? Tin tức trên mạng đều toàn là tin cậu mang thai, sao đến lúc này cậu vẫn còn muốn lừa gạt tớ sao? Nói đi, bố của con cậu là Bạc Minh Thành hay Phó Ngọc Hải?”
Nếu như là Bạc Minh Thành, Trần Ánh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng được một bữa ăn miễn phí.
Giới hạn đáng kinh ngạc đổi một lần cô ấy cũng phải mang cái tên cặn bã Bạc Minh Thành này đi, đỡ gieo hẹo cho Thẩm Thanh Ngọc!
Một lần là đùa giỡn, hai lần vẫn nói như thế, Thẩm Thanh Ngọc ý thức được chuyện nghiêm trọng: “Mặc dù tớ không biết cậu nghe được chuyện tớ mang thai từ đâu, nhưng tớ phải nói cho cậu biết, ngày hôm qua tớ vừa tới kỳ kinh nguyệt.”
“…”
Nghe thấy lời này của Thẩm Thanh Ngọc, Trần Ánh Nguyệt cầm điện thoại sửng sốt mất giây mới phản ứng lại được: “Không phải, ở trên mạng đều là tin tức cậu mang thai. Còn có một đám người phân tích con của cậu là ai, Lâm Thành và Cao Ngọc nằm không cũng trúng đạn!”
Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng hiểu ra, trên mạng đều đang nói cô mang thai?
“Tớ mới vừa xuống máy bay, còn chưa kịp xem tin tức, để tớ hiểu rõ mọi chuyện sẽ gọi lại cho cậu.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, cúp điện thoại, nhìn về phía Phó Ngọc Lam ở bên cạnh mình.
Vô cùng hiển nhiên, từ vẻ mặt khiếp sợ của Phó Ngọc Lam, Thẩm Thanh Ngọc đoán được hẳn là cô ấy đã nghe nói cô mang thai.
Phó Ngọc Lam thấy Thẩm Thanh Ngọc nhìn mình, thế là vội vàng cúp điện thoại: “Cô Thẩm…”
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười: “Thư ký Phó, mấy ngày nay chị vẫn luôn ở nước F cùng em, tối hôm qua chị bị đau bụng đến kỳ, em còn mua thuốc giảm đau cho chị đúng không? Chị có thai hay không, chị nghĩ hẳn là em biết rõ.”
Đương nhiên Phó Ngọc Lam biết rõ, cô ấy là người phát hiện Thẩm Thanh Ngọc tới kỳ kinh nguyệt.
“Em sẽ lập tức làm rõ.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu một cái: “Ừ, để chị lên internet xem tình hình một chút.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa vào weibo, đúng như dự đoán, giống như Trần Ánh Nguyệt nói, độ hot của đề tài liên quan tới việc cô mang thai đã lên đến mấy trăm triệu, hơn ba mươi triệu bài phát biểu, một số bài phát biểu phổ biến đều là phân tích bố của con cô là ai.
Đừng nói, phân tích có lý lẽ có chứng cứ, nếu như Thẩm Thanh Ngọc không phải người trong cuộc, đoán chừng cô cũng tin rồi.
Mới vừa trở về nước đã mang thai, Thẩm Thanh Ngọc giận tới mức bật cười.
Cô không phải ngôi sao cũng không phải streamer, chưa nói tới việc cô không mang thai, cho dù cô có mang thai thật, truyền thông chú ý tới cô để làm gì?
Thẩm Thư Ngọc đọc tin mình mang thai trên mạng hơn nửa tiếng, Phó Ngọc Lam cũng giải quyết vấn đề này, lời ít ý nhiều, ban đầu nó được lan truyền trong giới.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Điều tra một chút xem ai tung chuyện này.”
Phó Ngọc Lam cũng đã cho người đi thăm dò, chuyện này náo động quá lớn, e rằng Thẩm Quốc Vinh cũng đã biết: “Em đã cho người đi thăm dò, có cần đè ép một chút độ hot trên mạng không, cô Thẩm?”
“Chèn áp chẳng phải sẽ để người đứng sau được như ý sao? Thế chẳng phải thừa nhận chị mang thai thật?”
Chuyện thế này, làm sáng tỏ hay không làm sáng tỏ, trong lòng người xem đã có đáp án từ lâu rồi.
Cho dù cô đăng kết quả xét nghiệm lên mạng cũng sẽ có người nói cô nguỵ tạo.
Chỉ có khi biết kẻ đầu sỏ, mới có thể đánh thẳng vào trung tâm.