Vốn dĩ Thẩm Quốc Vinh còn muốn hỏi khéo xem có phải hai người Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành lại ở bên nhau lần nữa hay không, dù sao lão già Bạc Vĩnh Cơ kia cũng ăn nói rất trôi chảy.
Cuối cùng ông ấy vẫn thương con gái, lo lắng Thẩm Thanh Ngọc vì thể diện nên giấu giếm ông ấy và vợ, lại giẫm lên vết xe đổ trước đó.
Không ngờ Thẩm Thanh Ngọc đã nghe ra, cũng trực tiếp mở miệng xác nhận cô sẽ không làm dâu nhà họ Bạc lần nữa.
Trước đây cũng vì chuyện Thẩm Thanh Ngọc lấy Bạc Minh Thành mà hai bố con từng mâu thuẫn với nhau, khi nghe thấy lời này của Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Quốc Vinh lại không phân biệt được thật giả: “Tiểu Ngũ, nếu như con thật sự thích cậu ta không buông bỏ được, bố mẹ cũng sẽ không phản đối, chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc là được.”
Phản ứng của Thẩm Cẩm Sinh khiến cho Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy áy náy: “Bố, con thật sự không còn thích anh ta nữa.”
“Được được được, mặc kệ con làm gì, Tiểu Ngũ hãy nhớ rằng bố mẹ luôn đứng sau con là được rồi!”
“Cảm ơn bố.”
“Không còn sớm nữa, Tiểu Ngũ đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, bố cũng nghỉ ngơi đây.”
“Vâng, chúc bố ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Tiểu Ngũ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc đứng ở trên ban công, một hồi lâu sau tâm trạng vẫn không bình phục lại được.
Không phải vì sự trơ tráo của Bạc Vĩnh Cơ, mà là vì sự thỏa hiệp trong lời nói của Thẩm Quốc Vinh lúc nãy.
Ba năm hôn nhân của cô và Bạc Minh Thành không chỉ sinh ra ám ảnh với cô, mà ngay cả bố mẹ cô cũng có ám ảnh.
Thẩm Quốc Vinh đã từng hết sức phản đối cô ở bên Bạc Minh Thành, thế mà tối nay lại nói ra câu “Chỉ cần cô thích là được, cô vui là được” như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc à, mày cũng đã là người hai mươi sáu tuổi rồi, sao còn khiến bố mẹ lo lắng như vậy chứ?
Không nên đâu.
Thẩm Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, suy nghĩ lại chuyển đến nơi khác.
Hình như ông già họ Bạc rất cố chấp với việc để cô làm dâu nhà họ Bạc, quả nhiên tiền và thân phận là một thứ tốt.
Đáng tiếc, người nhà họ Bạc không xứng.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười lạnh, sau đó quay người đi vào trong căn hộ.
Mới đi được hai bước, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên nghĩ đến một việc.
Trần Nguyên Thảo không muốn Phó Ngọc Hải ở bên cô, vậy cứ xuống tay với cô là được, tại sao phải kéo theo Bạc Minh Thành chứ?
Ở Lâm Thành này, ai cũng biết nhà họ Bạc không dễ trêu chọc.
Thẩm Thanh Ngọc cô không phải người Lâm Thành, Trần Nguyên Thảo không coi cô ra gì, ngược lại cũng có thể hiểu được.
Nhưng Bạc Minh Thành nổi tiếng là nhân vật không thể trêu chọc ở Lâm Thành, Trần Nguyên Thảo gan to vậy sao?
Thẩm Thanh Ngọc lại nghĩ đến những lời mà Trần Nguyên Thảo nói ở khách sạn tối hôm đó, cô luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được đến cùng là sai ở đâu.
Nghĩ tới những chuyện này, Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày một cái, lấy điện thoại di động ra gọi thẳng cho Phó Ngọc Lam.
Giờ này, bình thường thư ký Phó đều đang tăng ca.
Đối phương nghe điện thoại rất nhanh, Thẩm Thanh Ngọc nở một nụ cười, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thư ký Phó, chào buổi tối, quấy rầy em rồi, chuyện Trần Nguyên Thảo, chị muốn em điều tra lại một lần nữa.”
Phó Ngọc Lam hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy đã nhanh chóng phản ứng lại: “Cô Thẩm, chị cảm thấy em điều tra không đúng chỗ nào hay sao ạ?”
Thẩm Thanh Ngọc khẽ cười một tiếng: “Không biết, có thể là chị nghĩ nhiều, chỉ là đột nhiên cảm thấy, lá gan của Trần Nguyên Thảo không phải to dạng vừa đâu.”
Phó Ngọc Lam nghe thấy lời này của Thẩm Thanh Ngọc thì không tiếp tục hỏi nữa: “Vâng ạ, em sẽ sắp xếp người đi tra lại chuyện này.”
“Vất vả cho em rồi.”
“Nên làm thôi ạ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại.
Hy vọng chuyện này không liên quan đến người nhà họ Bạc, nếu không, cô thật sự không khách khí nữa đâu.