Bạc Minh Thành được Châu Du Dân đưa đến bệnh viện, viêm dạ dày cấp tính, phải truyền dịch.
Châu Du Dân vừa đóng tiền trở về đã thấy Bạc Minh Thành nằm trên giường bệnh từ từ nhắm hai mắt, dáng vẻ không muốn để ý đến ai.
Anh ta để thuốc ở một bên, lại thân thiết rót cho Bạc Minh Thành ly nước ấm: “Dù cậu có thể nào cũng phải uống thuốc đó?”
Nghe được lời này của anh ta, Bạc Minh Thành vẫn nhắm mắt chợt mở mắt ra nhìn anh ta, mặt không thay đổi trực tiếp cầm nước và thuốc từ trên tay Châu Du Dân qua, nhanh chóng uống thuốc.
Châu Du Dân thấy sắc mặt anh không tốt, nét mặt lạnh lùng, hừ hừ, vừa muốn mở miệng, đột nhiên điện thoại rung lên.
Châu Du Dân cúi đầu xem xét, phát hiện là một người bạn gửi video cho mình, vừa nhìn lướt qua, Châu Du Dân đã thấy bìa video chính là Bạc Minh Thành.
Ách.
Châu Du Dân ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành trên giường bệnh, chỉnh điện thoại chế độ yên lặng, sau đó ấn mở xem video.
Cũng không biết ai quay video, hình ảnh lắc rất dữ dội.
Video hẳn là đã cắt mất phần sau, Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải đánh mới mấy giây, đột nhiên Phó Ngọc Hải ngã trên mặt đất.
Màn ảnh lung lay, sau đó là Thẩm Thanh Ngọc chạy tới trước mặt Phó Ngọc Hải.
Bởi vì cài yên lặng, Châu Du Dân không nghe được người trong video nói gì, nhưng nhìn sau đó bảo vệ chạy tới và các một số bác sĩ đến sau, không cần nghe tiếng cũng biết là xảy ra chuyện gì.
“Phó Ngọc Hải này cũng quá yếu đi!”
Nghe thấy anh ta nói, Bạc Minh Thành lại mở mắt ra lần nữa, lạnh lùng nhìn anh ta.
Châu Du Dân nhìn về phía anh, bộ dáng tò mò: “Minh Thành, cậu thật sự đánh Phó Ngọc Hải ngất xỉu à?”
“Cậu đang xem cái gì?”
Bạc Minh Thành nhíu mày, đưa tay trực tiếp cướp điện thoại trên tay Châu Du Dân.
Anh cúi đầu xem xét, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc giơ tay tát cho anh một phát trong video.
Nhìn thấy video này, mặt Bạc Minh Thành lập tức đen lại, xóa video kia ngay tại chỗ.
Châu Du Dân nói một câu như lửa cháy đổ thêm dầu: “Cậu xóa cũng vô dụng thôi, hiện tại trong vòng bạn bè đều có cả rồi.”
Tay Bạc Minh Thành dừng lại, lại ấn vào vòng bạn bè của Châu Du Dân, mặc dù không phải tất cả đều có, nhưng lướt xuống mười tin đầu, có ba cái là video anh và Phó Ngọc Hải đánh nhau.
Bạc Minh Thành vô thức vừa muốn đập điện thoại trên tay, Châu Du Dân ngạc nhiên, vội vàng cướp về: “Cậu muốn đập thì đập của cậu đó, đây là điện thoại của tôi!”
Bạc Minh Thành cười lạnh một tiếng: “Tại sao tôi phải đập điện thoại di động của mình?”
“Cho nên cậu cố ý đập điện thoại di động của tớ à.”
Bạc Minh Thành không nói chuyện, nhưng ý rất rõ ràng.
Châu Du Dân: “…”
Thật chua!
Anh ta không nên đưa anh đến bệnh viện, để anh đau chết mới phải.
Nếu Bạc Minh Thành bất nhân, cũng đừng trách anh ta bất nghĩa!
Châu Du Dân bỏ điện thoại di động xuống, chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần: “Nghiêm túc mà nói, cậu thật sự đánh cho Phó Ngọc Hải ngất xỉu à?”
Mắt đen của Bạc Minh Thành bỗng nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Châu Du Dân càng lạnh: “Có phải cậu muốn tôi đánh cậu ngất xỉu hay không?”
“Không có, Minh Thành, đây chính là tiệc mừng sinh nhật Thẩm Quốc Vinh, cậu đánh người ngất xỉu, cậu nghĩ như thế nào vậy?”
Đây là ngại đắc tội người nhà họ Thẩm chưa đủ triệt để sao?
“Cậu cảm thấy tôi rất ngu à?”
Rõ ràng là Phó Ngọc Hải đang giả bộ bất tỉnh!
Nghe được lời này của Bạc Minh Thành, Châu Du Dân cũng hiểu rõ: “Tình huống này là anh ta cố ý làm Thẩm Thanh Ngọc thương xót hả?”
Châu Du Dân chậc vài tiếng: “Cậu Phó không phải nhân vật bình thường, nhưng cậu ra tay thì ra tay, làm sao lại chọn trên đánh mặt anh ta?”
Đây không phải nói cho người khác biết, anh đánh Phó Ngọc Hải ghê gớm thế nào sao?