Phó Ngọc Hải không muốn tranh chấp với Bạc Minh Thành, anh sợ lại giống như lần trước, Thẩm Thanh Ngọc đến đây sau đó lại nhìn thấy cảnh anh và Bạc Minh Thành đánh nhau không mấy vẻ vang gì.
Sau khi nói xong, Phó Ngọc Hải lạnh lùng nhìn Bạc Minh Thành một cái rồi xoay người rời khỏi đó.
Nhìn bóng lưng Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành trầm mặt. Anh ta nhớ đến câu nói cuối cùng của Phó Ngọc Hải: Bạc Minh Thành, anh nên biết người gặp cô ấy trước là tôi chứ không phải anh!
Quả thật buồn cười, rõ ràng anh ta là người gặp Thẩm Thanh Ngọc trước. Hơn nữa giữa anh và Thẩm Thanh Ngọc còn có đoạn hôn nhân ba năm, mà lúc đó Phó Ngọc Hải anh ở đâu?
Cho dù như thế, nhưng tận sâu trong lòng Bạc Minh Thành vẫn vô cùng khó chịu.
Bởi vì anh ta phát hiện ra Phó Ngọc Hải thật sự thích Thẩm Thanh Ngọc.
Không phải vì muốn đối nghịch với anh ta, cũng không phải vì tức giận với anh ta, mà chỉ đơn giản là vì anh thích Thẩm Thanh Ngọc mà thôi.
Nhận ra được điều này, sắc mặt Bạc Minh Thành lập tức trầm xuống.
Anh ta ngẩng đầu, Phó Ngọc Hải đã biến mất trong tầm mắt.
Đêm khuya, dưới căn hộ không có một người.
Bạc Minh Thành khẽ nhíu mày, cũng cất bước quay về xe của anh ta sau đó lái xe về căn hộ.
Tối nay chắc chắn sẽ có người mất ngủ và người khó ngủ.
Gió trên núi rất lớn, Phó Ngọc Hải gần như đạp hết chân ga.
Sau vài khúc cua, không bất ngờ khi anh đạt được vị trí thứ nhất. Vừa lái xe tới gần, Phó Ngọc Hải đã nghe thấy một đám người vây quanh xe của anh hoan hô.
Thế nhưng Phó Ngọc Hải lại không có chút vui vẻ nào, câu nói của Bạc Minh Thành giống như một tảng đá lớn, đè ép khiến cho anh có chút không thở nổi.
“Anh Phó, tối nay anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Đổng Bác Văn nhận lấy mũ bảo hiểm trên tay Phó Ngọc Hải, anh ta vừa giương mắt lên nhìn đã thấy bên trong đôi mắt hoa đào kia tràn đầy lạnh lẽo.
Anh ta có chút sợ hãi, đã lâu Đổng Bác Văn chưa thấy Phó Ngọc Hải như vậy nên đã sắp quên mất, nhưng thật ra, đây mới là thái độ bình thường của Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải cũng không thèm liếc mắt nhìn Đổng Bác Văn một cái. Anh lấy điếu thuốc ra, sau đó dựa vào sườn xe cúi đầu hút.
Đổng Bác Văn cẩn thận đặt một trăm vạn mà anh vừa thắng được tới trước mặt anh: “Anh Phó, số tiền tối nay anh thắng được.”
Phó Ngọc Hải rít một hơi, giữa sương khói lượn lờ anh ngẩng đầu lên nhìn Đổng Bác Văn qua màn khói kia, anh nói: “Mấy cậu cứ chia cho nhau.”
Đổng Bác Văn nhìn gương mặt đẹp trai của Phó Ngọc Hải, nếu không phải anh ta biết Phó Ngọc Hải là kiểu người bên ngoài ngây thơ nhưng bên trong lại là một người tàn nhẫn thì anh ta cũng đã rung động với anh.
Một trăm vạn này không tính là quá nhiều, nhưng cũng không hề ít. Phó Ngọc Hải nói không cần thì chính là không cần, Đổng Bác Văn có chút xót của: “Anh Phó, anh không cần thật sao?”
“Lắm lời.”
Phó Ngọc Hải có chút không kiên nhẫn, anh lập tức lấy chiếc vali đựng tiền kia qua, anh lấy xấp tiền được xếp gọn gàng bên trong ra tính rải nhưng đột nhiên anh lại thay đổi. Anh đóng chiếc vali lại rồi cầm về xe mình.
Phó Ngọc Hải vội vàng tới đây một chuyến, nhưng mới đấu được một trận đã lập tức rời khỏi. Mấy người có mặt ở đây đều không biết lý do, thậm chí ngay cả Đổng Bác Văn bình thường thân thiết nhất với Phó Ngọc Hải nhất cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Từ ngoại ô đến căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc hơn 30 cây, ban đêm trên đường không có nhiều xe, Phó Ngọc Hải lái xe với tốc độ 120 km/h, chỉ hơn 30 phút đã lái xe dừng ở dưới lầu căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc.
Anh cầm theo một trăm vạn vừa thắng được đi thẳng vào thang máy.
Trên đường đến đây, trong lòng Phó Ngọc Hải có rất nhiều suy nghĩ. Nhưng khi đến trước cửa nhà Thẩm Thanh Ngọc, anh cúi đầu nhìn giờ một chút rồi lại chỉ muốn để cô có một giấc ngủ ngon trước đã.
Đêm dài đằng đẵng, người đàn ông cứ đứng ở đó như vậy, anh tựa vào tường, cầm một chiếc vali trong tay, cúi đầu hút từng điếu thuốc.
Chưa đến hai tiếng anh đã hút hết tám điếu thuốc trong hộp. Hơn năm giờ sáng, trời vẫn còn tối.
Phó Ngọc Hải ném hộp thuốc đựng toàn đầu thuốc và tàn thuốc vào thùng rác ở hành lang, anh xuống lầu mua một chai nước và một hộp kẹo cao su, sau đó mới cầm một trăm vạn kia lên lầu lần nữa.
Rất nhanh anh đã biết được, phía sau cánh cửa kia là tín ngưỡng hay là vực sâu.