Phó Ngọc Hải đã sớm chuẩn bị, đón tầm mắt của cô mở miệng nói từng chữ từng câu: “Không phải em không nuốt trôi Bạc Minh Thành xem em thành bia đỡ đạn nhiều năm như vậy sao?”
Nghe anh ta nói, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ngơ ngác một chút.
Nói thật, cô không nghĩ tới Phó Ngọc Hải lại biết.
Đối với người ngoài, vợ trước như cô giận đùng đùng chạy tới tìm Bạc Minh Thành, ngoại trừ là yêu không bỏ được còn có thể là gì?
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc biết, cô thật không nuốt trôi cục tức kia.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng là cô chiêu nhà họ Thẩm.
Cô có thể chấp nhận Bạc Minh Thành không yêu mình, nhưng cô thật sự không có cách nào chấp nhận từ lúc vừa mới bắt đầu Bạc Minh Thành đã trêu đùa cô như kẻ ngu.
Cô không phải kẻ ngu, cục tức này, làm sao nuốt xuống được.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải trước mặt, có hơi nhíu mày lại: “Cho nên cậu Phó định làm như thế nào?”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, sau đó lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi vào số của Bạc Minh Thành.
Sau khi anh ta gọi xong, mở loa ngoài, đặt điện thoại giữa hai người.
Gọi đi mấy giây mới được kết nối: “Cậu Phó?”
Trên hành lang thật dài, trống vắng im ắng, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của Bạc Minh Thành truyền tới từ điện thoại hơi đột ngột.
Phó Ngọc Hải nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cong môi mỏng, nói chuyện với đầu bên kia điện thoại: “Không có gì, chỉ là hơi tò mò, đối với cậu hai Bạc mà nói, rốt cuộc cô hai Lâm quan trọng bao nhiêu.”
Phó Ngọc Hải vừa dứt lời, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng đè nén tức giận của Bạc Minh Thành: “Phó Ngọc Hải, cậu lại muốn làm gì?”
“Tôi ở khách sạn Vạn Hào, cửa phòng 1606, nếu anh muốn biết tôi định làm gì thì không ngại tới xem một chút chứ?”
Nói xong, Phó Ngọc Hải trực tiếp tắt máy.
Anh ta cầm điện thoại, cúi đầu không biết gửi tin nhắn cho ai, gửi tin xong, Phó Ngọc Hải mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc một lần nữa: “Chúng ta đi vào ngồi chút nhé?”
Thẩm Thanh Ngọc không rõ rốt cuộc anh ta muốn làm gì: “Anh xác định chúng ta sẽ không bị đuổi ra ngoài sao?”
Có lẽ Lâm Mai Chi không biết cô, nhưng Lâm Mai Phương mới bị cô tát cho một cú, chưa hẳn cô có thể đi vào phòng này.
Phó Ngọc Hải nhìn cô nở nụ cười: “Nói không chừng cô hai Lâm cũng đang chờ em.”
Thẩm Thanh Ngọc giật mình, còn không kịp phản ứng, Phó Ngọc Hải đã đưa tay gõ cửa phòng.
“Xin hỏi… ”
Người mở cửa là Lâm Mai Phương, lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải, rõ ràng sắc mặt cô ta hơi thay đổi.
Rất nhanh, Thẩm Thanh Ngọc nghe trong phòng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Chị, là anh Thành sao?”
Anh Thành?
Nghe thấy Lâm Mai Chi gọi Bạc Minh Thành thế này, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có hơi buồn cười.
Ai có thể nghĩ tới, người phụ nữ như cô gả cho Bạc Minh Thành ba năm, câu gọi thân mật nhất cũng chỉ học theo người họ Bạc gọi “Minh Thành” mà thôi.
Nhưng mà cô chỉ gọi qua một lần, dưới ánh mắt bất mãn của Bạc Minh Thành, sau này cô không còn gọi nữa.
Trong lúc ngây người, không biết Phó Ngọc Hải đã nói gì với đám Lâm Mai Phương, Lâm Mai Phương kéo cửa ra, hai chị em người phía trước người phía đợi họ đi vào.
Phó Ngọc Hải ở bên cạnh nhìn cô một cái: “Đi vào thôi.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lâm Mai Phương, thấy ánh mắt cô ta nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi cong môi nở nụ cười: “Chúng ta lại gặp mặt, cô Lâm.”
Sắc mặt Lâm Mai Phương cứng đờ, dùng sức nắm cửa, đưa tay sờ gương mặt cách đây không lâu bị Thẩm Thanh Ngọc đánh, tay hơi nắm chặt, đi theo Thẩm Thanh Ngọc vào.