Sau khi ăn canh, cô cầm đũa và tự gắp thức ăn cho mình, như thể Bạc Minh Thành và Bạc Minh Tâm không tồn tại. Thậm chí cô còn không buồn liếc nhìn họ, có lẽ vì cảm thấy hai người họ thật chướng mắt và khiến cô ăn mất ngon.
Bạc Minh Thành nhíu mày quay đầu nhìn Bạc Minh Tâm bên cạnh: “Ăn đi.”
Cảm nhận được tâm trạng của Bạc Minh Thành đã thay đổi, Bạc Minh Tâm càng không dám gây chuyện, ngoan ngoãn cầm đũa bắt đầu ăn.
Thẩm Thanh Ngọc ăn rất hăng say, nhưng Bạc Minh Thành hầu như không đụng đũa. Đây là lần đầu tiên anh và Thẩm Thanh Ngọc ăn cơm cùng nhau sau khi ly hôn, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc ăn cơm.
Cô ăn không nhanh, dù là nuốt hay nhai, động tác của Thẩm Thanh Ngọc đều rất nhã nhặn và lịch sự, vừa nhìn đã biết cô từ bé đã được dạy dỗ rất kỹ lưỡng. Nhưng anh chưa từng phát hiện, hoặc là trước đây anh cũng chưa từng để tâm tới dáng vẻ của Thẩm Thanh Ngọc khi ăn cơm trông như thế nào. Không phải là họ chưa từng ăn cùng nhau, những lúc tiệc tùng ở nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ngọc thường ngồi bên cạnh Bạc Minh Thành, nhưng anh chưa từng nghiêng đầu nhìn cô.
Đôi khi Bạc Minh Tâm và Lâm Mai Phương liên kết cố tình sỉ vả Thẩm Thanh Ngọc, anh sẽ quay lại nhìn cô, nhưng hầu hết cô đều đã đặt đũa xuống và dịu dàng mỉm cười với anh, giống như cô không hề nghe thấy những lời đay nghiến kia của Bạc Minh Tâm và Lâm Mai Phương. Ngoài những lúc đó thì anh chưa từng để mắt tới cô.
Nhận thấy Bạc Minh Thành đang nhìn mình, Thẩm Thanh Ngọc lại ăn thêm nửa bát canh, sau đó dùng khăn giấy ướt lau sạch vết dầu trên khóe miệng, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của đối phương: “Hình như cậu hai Bạc ăn không được ngon miệng cho lắm, có phải tại tôi quá gai mắt không nhỉ?”
Cô mở miệng trả đũa, nhưng Bạc Minh Thành hết lần này tới lần khác đều không nói gì. So với im lặng thừa nhận lời cô nói, anh không muốn để cô biết rằng anh đang nhớ lại ba năm hôn nhân vừa qua của hai người. Tuy chẳng để lại kỷ niệm hay ho gì, nhưng đa số hồi ức đều đại diện cho lưu luyến và không nỡ. Bạc Minh Thành không thấy bản thân có bất kỳ quyến luyến hay bịn rịn với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng đúng là vừa nãy anh đã hồi tưởng về quãng thời gian gặp gỡ và sống chung ít ỏi của họ.1
Đối phương không trả lời, Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng, rồi liếc Bạc Minh Tâm: “Chắc cô Bạc ăn no rồi nhỉ?”
Bạc Minh Tâm cũng không ăn gì, bây giờ cô ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc đã tức no rồi. Nhưng hôm nay cô ta đến để xin lỗi Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Tâm đã hiểu sâu sắc thái độ của “nhận lỗi”, cho nên cô ta không dám hó hé, chỉ gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Thanh Ngọc cười và lại nhìn Bạc Minh Thành: “Tôi nghĩ cậu hai Bạc chắc cũng đã no rồi.”
Nói xong, cô ngừng lại một chút, không đợi Bạc Minh Thành mở miệng thì đã nói tiếp: “Chúng ta có thể bắt đầu nói về mục đích hai người tới đây hôm nay rồi.”
“Chúng tôi đến để xin lỗi.”
Cho dù có nói gì, thì những điều Bạc Minh Tâm đã làm thực sự rất vô đạo đức. Đêm đó, Bạc Minh Thành đã mất hai tiếng đồng hồ để đọc hết bình luận liên quan đến “kẻ thứ ba” Thẩm Thanh Ngọc, sau đó thức trắng cả đêm. Các bình luận đó và những lời mà Trần Ánh Nguyệt vô tình nói ra cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, lần đầu tiên Bạc Minh Thành thực sự cảm thấy nhà họ Bạc thực sự có lỗi với Thẩm Thanh Ngọc đều là tại anh.
“Ồ.” Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, dửng dưng đáp một tiếng: “Ý của anh là muốn xin lỗi sao?”
Nghe cô nói vậy, câu “xin lỗi” của Bạc Minh Thành đã đã đến khóe miệng bỗng nhiên không thể nói thành lời.
Thẩm Thanh Ngọc không cho anh cơ hội nói ra: “Không cần nói xin lỗi đâu, dù sao cô Bạc cũng đã nói đi nói lại câu này không ít lần rồi mà. Cô nói không ngán, nhưng tôi nghe cũng ngán đấy. Thay vì rảnh rỗi nói xin lỗi tôi, thì tôi thấy cô Bạc nên đi tìm thú vui khác, đừng có suốt ngày từ sáng đến tối nhìn chòng chọc vào tôi nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc nhấn mạnh từng từ từng chữ, khiến cả Bạc Minh Thành và Bạc Minh Tâm đều không nói nên lời.