Thẩm Thanh Ngọc không ngờ tới Phó Ngọc Hải sẽ quay về đây, lúc cô nhìn thấy người đàn ông đi ra từ lối rẽ, cô không khỏi có chút giật mình: “Phó Ngọc Hải?”
Nhưng giờ đây, người đàn ông đấy giống như không nghe thấy cô nói. Anh chỉ nhìn thẳng vào cô, anh đi thẳng đến trước mặt cô, sải bước ép sát cô.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc thấy Phó Ngọc Hải như vậy, cô lùi về sau theo bản năng. Lúc lưng đụng vào cánh cửa, cô không khỏi nhíu mày: “Phó Ngọc Hải, anh… ưm!”
Anh bước tới sau đó nâng cằm cô lên rồi hôn lên môi cô.
Phó Ngọc Hải dùng tay phải kéo tay trái cô đặt lên cửa, tay trái giữ chặt tay phải của cô. Trước người cô là người đàn ông thân hình rắn chắc, còn sau lưng cô lại là cửa khiến cho Thẩm Thanh Ngọc tiến không được mà lùi cũng không được. Cô vừa mới nhấc chân lên, nhưng đã bị anh đoán được mà chặn lại.
Anh giống như mãnh thú kìm nén đã lâu, anh hôn cô, càn quét tất cả mọi thứ giống như muốn xé rách cô, nuốt xương cô vào bụng.
Thẩm Thanh Ngọc run bần bật, ngoại trừ vào cái đêm đó ý thức không tỉnh táo ngoài ý muốn đó ra, từ trước đến nay cô chưa từng hôn môi với bất kỳ người khác phái nào.
Nụ hôn của Phó Ngọc Hải vừa bá đạo lại vừa dịu dàng, sự mâu thuẫn này khiến cô có chút đắm chìm khó hiểu.
Vị thuốc lá mạnh mẽ và mùi bạc hà hoà lẫn với nhau, dù không có sự khó chịu như tưởng tượng nhưng cũng không phải là thích.
Tim cô đập rất nhanh, trong lỗ tai giống như có người cầm trống gõ “bụp bụp” trong đó.
Thẩm Thanh Ngọc bị anh giam trong ngực, không có sức lực phản kháng, cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Giày cao gót dưới chân đột nhiên nghiêng khiến cô khẽ lảo đảo, cả người tựa hẳn lên người Phó Ngọc Hải.
Nhưng dù có như thế, Phó Ngọc Hải vẫn không buông cô ra.
Anh chỉ chậm rãi lui khỏi miệng cô, đôi môi mỏng dán lên cánh môi cô, từng nụ hôn nhẹ rơi xuống môi cô giống như đang an ủi, nhưng cũng giống như đang đòi hỏi. truyện tiên hiệp hay
Đột nhiên phía xa truyền đến tiếng mở cửa, Thẩm Thanh Ngọc khẽ cứng người.
Lúc này, Phó Ngọc Hải vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi môi cô: “Thẩm Thanh Ngọc em tàn nhẫn vậy sao?”
Anh buông tay cô ra, vòng tay qua đỡ eo cô.
Thẩm Thanh Ngọc thở hổn hển, đối với hành vi mạo phạm của Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc có chút tức giận. Nhưng lúc đối mặt với đôi mắt đào hoa kia, Thẩm Thanh Ngọc lại ngây ngẩn cả người.
Bên trong ánh mắt đó là sự nóng bỏng cô chưa từng nhìn thấy, anh không chút dè dặt để cô cho thấy, đôi mắt đầy tơ máu phản chiếu rõ gương mặt cô.
Cô lại nhớ đến những lời anh nói đêm đó.
Thẩm Thanh Ngọc bị anh ôm lấy, trong mũi tràn đầy hơi thở của Phó Ngọc Hải.
Cô cảm thấy đầu óc mình có chút đau, suy nghĩ và nhịp tim của cô vô cùng rối loạn.
Cô nghĩ có lẽ bản thân sẽ rất tức giận, nhưng cô lại không hề có suy nghĩ muốn ra tay dạy dỗ Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ đứng đó không nhúc nhích. Cô vừa thở hổn hển vừa nghe tiếng tim đập loạn xạ của mình.
Chẳng biết qua bao lâu, Phó Ngọc Hải khẽ cử động, anh mở lời phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người: “Em thật sự thích Bạc Minh Thành đến vậy sao?”
Anh cúi đầu nhìn thẳng cô, hỏi thêm một câu nữa.
Lời nói của anh vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, Thẩm Thanh Ngọc nghe được ý tứ châm biếm trong lời nói của anh.
Thế nhưng, lời nói đó là đang châm biếm hay là châm biếm chính bản thân anh, thì có lẽ cũng chỉ mình Phó Ngọc Hải anh biết mà thôi.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu, vẫn giữ im lặng. Phó Ngọc Hải cười nhạo một tiếng: “Tức giận đến vậy sao?”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không trả lời câu hỏi của anh mà lại mở miệng hỏi ngược lại một câu: “Phó Ngọc Hải, có phải chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi không?”