Thẩm Thanh Ngọc không rời đi cùng bọn họ, sau khi bữa ăn kết thúc, cô và Phó Hoàng Lam quay người đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn Thẩm Thanh Ngọc cứ thể đứng dậy rời đi, Bạc Minh Thành cũng lạnh lùng thu hồi lại ánh mắt của mình, nhấc chân đi ra ngoài.1
Lâm Nam Vũ đi theo phía sau, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Thẩm Thanh Ngọc – người mà họ phải tìm kiếm suốt bao nhiêu lâu này, tối nay lại đột nhiên trở thành giám đốc của Vạn Tượng rồi xuất hiện trước mặt anh, còn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên chào hỏi Bạc Minh Thành.
Thế mà tại sao trước đây anh chưa từng để ý rằng Thẩm Thanh Ngọc cũng can đảm nhiều đến thế.
“Cô Thẩm.” Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc bước ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Hoàng Lam đã nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
Phó Hoàng Lam là người được Thẩm Quốc Vinh cử đến cho Thẩm Thanh Ngọc. Đương nhiên Phó Hoàng Lam biết rất rõ chuyện đổ vỡ giữa cô và Bạc Minh Thành, tối nay hai người họ đột nhiên chạm mặt nhau, đương nhiên Phó Hoàng Lam sẽ lo lắng cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc tắt nước đi, sau khi lau vết nước trên tay đi, cô đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài của Phó Hoàng Lam: “Lo lắng cho tôi à?”
Nói xong, cô khẽ mỉm cười: “Không sao đâu.”
Bây giờ cô đã không còn ngốc nghếch như trước nữa rồi.
Phó Hoàng Lam ngây người một lúc, sau khi phản ứng lại mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, theo Thẩm Thanh Ngọc đi ra ngoài.
Tài xế đã đợi họ bên ngoài khách sạn từ lâu, khi Thẩm Thanh Ngọc vừa đi ra khỏi thang máy, cô vốn nghĩ rằng nhóm người Bạc Minh Thành đã rời đi trước thì có lẽ bây giờ đã đi từ lâu rồi, không ngờ rằng lại gặp phải anh ở phòng khách ngoài đại sảnh.
Cô ngước mắt lên nhìn qua chỗ họ, Hà Thanh không còn ở đó nữa, chỉ còn Bạc Minh Thành và Lâm Nam Vũ ở lại.
Ồ vậy thì không cần phải chào hỏi bọn họ nữa rồi.
Thẩm Thanh Ngọc thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía trước.
Cô vừa bước tới cửa, đột nhiên giọng nói sắc bén của một người phụ nữ vang lên từ phía sau lưng: “Sao cô lại ở đây vậy?”
Giọng nói này không xa lạ gì với Thẩm Thanh Ngọc nữa. Ở nhà họ Bạc 3 năm, có thể nói từ sáng tới tối cô cũng nhất định sẽ nghe thấy một, hai câu nói của người này.
Mấy tháng nay, do đoạn video và những đoạn băng ghi âm kia, nhà họ Bạc đã trở thành trò cười cho thiên hạ, nếu không phải vì nhà họ Bạc có uy tín lâu năm, không có ai dám lên tiếng công kích người nhà họ Bạc thì chắc chắn nhà họ Bạc đã bị chửi tan tành từ lâu rồi.
Thế nhưng Bạc Minh Tâm vẫn còn đang đi học, mọi người không quan tâm cô ta có phải cô chủ nhà họ Bạc hay không, mà cô ta trước nay luôn nói với người khác rằng Thẩm Thanh Ngọc là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, thèm muốn đến phát điên rồi. Đến bây giờ nhà họ xảy ra vụ bê bối chị dâu em chồng, có thể nói cô ta bị bạn học cười nhạo rất nhiều.1
Và tất cả những chuyện này đều là do Thẩm Thanh Ngọc, nếu như không phải cô ta đăng những video và băng ghi âm đó lên mạng, nhà họ Bạc sẽ không trở thành trò cười cho toàn thành phố.1
Bây giờ gặp được Thẩm Thanh Ngọc, cơn tức giận tích tụ mấy tháng qua trong lòng Bạc Minh Tâm lập tức bùng phát, cô ta sải bước đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, giơ tay định tát thẳng vào mặt Thẩm Thanh Ngọc.
Thế nhưng trước khi cái tát giáng lên mặt Thẩm Thanh Ngọc, tay cô ta đã bị giữ chặt lại.
Bạc Minh Tâm vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Ngọc: “Đánh tôi à? Bạc Minh Tâm, cô không có đủ tư cách đâu!”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc đưa tay trái lên tát thật mạnh vào mặt Bạc Minh Tâm: “Cô đã nhắc nhở tôi, cô còn nợ tôi một cái tát chưa trả đấy.”
Một tiếng “bốp” vang lên, Thẩm Thanh Ngọc tát cô ta không thương tiếc.
Sau khi Lâm Nam Vũ ở cách đó không xa nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, cậu ta vô thức nhìn về phía Bạc Minh Thành.
Sắc mặt của anh vô cùng lạnh lùng, lập tức cúp điện thoại, nhấc chân đi thẳng về phía Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Tâm.
Bạc Minh Tâm choáng váng vì cái tát của Thẩm Thanh Ngọc, thấy Bạc Minh Thành đi tới, cô ta ôm mặt khóc lớn: “Anh ơi, cô ta đánh em! Cô ta vừa mới đánh em!”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn về phía Bạc Minh Thành, nhướng mày, tủm tỉm cười: “Đúng đấy, tôi vừa mới đánh cô ta. Sao thế, tổng giám đốc Bạc muốn đánh lại sao?”
Bạc Minh Thành trước giờ chưa từng bị khiêu khích như vậy, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng trước mặt mình, mới chưa đầy ba tháng mà cô đã có bản lĩnh hiên ngang quát mắng anh?
Sắc mặt anh bình tĩnh lại, anh đang định lên tiếng thì Thẩm Thanh Ngọc đã nói trước: “Tôi không chủ động gây sự với mấy người thì mấy người cũng đừng chủ động khiêu khích tôi. Nếu như mấy người vội thì trong tay tôi vẫn còn rất nhiều thông tin của nhà họ Bạc mấy người.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong lập tức ngưng cười, lạnh lùng nhìn Bạc Minh Thành: “Người cũ đúng chuẩn phải xem nhau như đã chết rồi, anh quản lý mấy người bên cạnh anh cho tốt đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc đã quay lời bỏ đi, bỏ lại Bạc Minh Thành đang đứng ngây ngốc và Bạc Minh Tâm đang run lên vì tức giận.1