Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô, đôi mắt đào hoa chứa ý cười.
Anh ta nhìn cô mấy giây, mới mở miệng: “Tôi không có người yêu mới.”
Đương nhiên, cũng không có người yêu cũ.
“Những lời này của cậu Phó, không nên nói cho tôi nghe.”
Thẩm Thanh Ngọc nhận ánh mắt của anh ta, nhìn vào sâu bên trong đôi mắt đào hoa.
Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau, ai cũng không chịu nhận thua.
Cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc chịu không nổi, vẻ mặt cô khẽ động: “Tôi về đây cậu Phó.”
“Ừm.”
Phó Ngọc Hải trả lời, đứng ở đằng kia, vẫn nhìn cô như vậy.
Không hiểu sao Thẩm Thanh Ngọc bị ánh nhìn của anh ta làm cho thấy chột dạ, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam đứng bên cạnh tưởng Thẩm Thanh Ngọc có việc, nhẹ giọng hỏi một câu: “Cô Thẩm?”
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ khi bị Phó Ngọc Lam hỏi một câu “cô Thẩm”, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Nói xong, cô nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Lúc quay người đi, Phó Ngọc Lam nhìn thoáng hoa Phó Ngọc Hải, phát hiện ánh mắt Phó Ngọc Hải vẫn đang nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hình như cô ấy đã hiểu ra chuyện gì đó, lại liếc Thẩm Thanh Ngọc, phát hiện Thẩm Thanh Ngọc đã đi xa, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Phó Ngọc Hải đứng một chỗ, vẫn luôn nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc, thẳng đến khi cô biến mất không thấy bóng dáng mới thôi không nhìn nữa, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở thang cuốn cách đó không xa: “Sao cậu hai nhà họ Bạc cũng thích nhìn lén vậy?”
Nghe Phó Ngọc Hải nói vậy, sắc mặt Bạc Minh Thành trầm xuống, nhấc chân đi đến trước mặt Phó Ngọc Hải: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái trò gì hả, Phó Ngọc Hải?”
Phó Ngọc Hải liếc anh, cười khẽ một tiếng: “Tôi làm cái trò gì chứ, Bạc Minh Thành?”
Bạc Minh Thành không muốn đứng nói nhảm với Phó Ngọc Hải: “Cậu muốn chơi trò gì cũng được, nhưng Thẩm Thanh Ngọc không phải người cậu có thể tùy tiện chơi đùa! Vì trả thù tôi mà cậu đi trêu chọc Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải, cậu cũng trẻ con quá đấy.”1
Nghe thấy lời này của anh, Phó Ngọc Hải cười một tiếng, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mặc dù đang cười, nhưng trong đôi mắt đều là ý lạnh, mỉa mai hỏi một câu có vẻ như không liên quan lắm: “Bạc Minh Thành, năm nay anh cũng ba mươi rồi đúng không?”
“Cho nên?”
Bọn họ bằng tuổi đấy, tuổi của anh lớn, vậy tuổi của Phó Ngọc Hải nhỏ sao?
Ồ.
“Anh đã ba mươi tuổi, sao anh còn ngây thơ như vậy, cho rằng tôi vẫn đang chơi trò anh cướp tôi tranh như trước đây, chuyện tôi theo đuổi ttm, từ đầu đến cuối không hề có quan hệ gì với anh cả.”1
Phó Ngọc Hải nhìn anh, nói từng câu từng chữ.
Bạc Minh Thành không tin, anh và Phó Ngọc Hải đã làm kẻ thù của nhau nhiều năm như vậy, anh đã hiểu rõ Phó Ngọc Hải từ lâu rồi: “Cậu không cần nói những lời qua loa lấy lệ này với tôi, nếu như cậu dám động đến Thẩm Thanh Ngọc, cho dù Thẩm Quốc Vinh chịu tha cho cậu, tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Phó Ngọc Hải chờ anh nói xong, mới cười như không cười hỏi một câu: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, anh ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc cũng gần tám tháng rồi đúng không?”
Những lời này của Phó Ngọc Hải giống như cây kim, đâm thẳng vào tim Bạc Minh Thành.
Nhưng mà lời nói kế tiếp của Phó Ngọc Hải, lại càng làm cho tim của Bạc Minh Thành như đóng băng: “Chỉ có thân phận chồng trước, anh không có tư cách gì quản chuyện tôi theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc cả.
Còn có, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh Bạc Minh Thành, tôi rất nghiêm túc với Thẩm Thanh Ngọc, chính là nghiêm túc muốn đăng ký kết hôn, bạc đầu đến già.” .
Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh
Sắc mặt Bạc Minh Thành hơi đổi, nhưng rất nhanh, anh đã kịp phản ứng, thu lại cảm xúc, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Chuyện kẻ phong lưu quay đầu e chỉ xảy ra trong truyện cổ tích, Phó Ngọc Hải, cậu tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong, Bạc Minh Thành lạnh mặt quay người đi về phía quán rượu bên ngoài.
Chỉ là anh còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy giọng nói Phó Ngọc Hải truyền đến: “Bạc Minh Thành, tôi đã thích Thẩm Thanh Ngọc rất nhiều năm.”