Thẩm Thanh Ngọc không biết chuyện mình ‘mang thai’ lại dấy lên hỗn loạn như vậy, tất nhiên cô cũng không nghĩ đến việc quan tâm nhà họ Bạc thế nào.
Bây giờ điều cô quan tâm hơn cả là rốt cuộc ai là người đứng sau bịa đặt tin đồn về cô.
Phó Ngọc Lam đã cho người đi điều tra, có lẽ sẽ nhanh chóng điều tra ra được.
Dư luận trên mạng đã ngày càng sôi nổi, những lời mắng nhiếc cô ngày càng nhiều.
Trần Ánh Nguyệt vô cùng tức giận: “Tiểu Ngũ, có cần tớ tìm anh tớ đè hotsearch xuống không?
Cậu xem bọn họ mắng cái gì thế này?
Quá đáng quá đi mất! Ai cũng nói cứ như sống dưới gầm giường nhà cậu ấy, một ngày cậu ăn mấy món cũng biết, nói như có chuyện đó thật.”
Thẩm Thanh Ngọc mở chế độ rảnh tay trên điện thoại, đặt sang một bên bàn, cô ở một bên pha nước gừng đường đỏ.
Thời gian này giấc ngủ không ngon, đi công tác cũng giữ ấm không tốt, vừa khéo lại đến kỳ sinh lý, sức đề kháng giảm nhiều không nói, lại còn bị cảm cúm, kỳ kinh tháng này vô cùng khó chịu.
Ở nước ngoài không tiện làm nước gừng đường đỏ, nửa đêm hôm qua là Phó Ngọc Lam mang nước nóng đến cho cô.
Vừa rồi trên đường về cô hơi khó chịu, nhưng đang trên xe nên Thẩm Thanh Ngọc không nói.
Giờ về rồi, chuyện đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc làm đó là một ly nước gừng đường đỏ.
Nước gừng đường đỏ này là lần trước Phó Ngọc Hải từng nấu cho cô, sau đó cô mới tự mua để phòng.
Đột nhiên nhớ đến Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc nhìn đường đỏ trước mặt đang chầm chậm tan ra, không khỏi cong môi cười.
Trần Ánh Nguyệt ở đầu kia điện thoại mắng một tràng, miệng cũng khô khan, nhận ra Thẩm Thanh Ngọc không nói câu nào, cô ấy không khỏi lo lắng: “Tiểu Ngũ, chắc không phải cậu tức quá mà ngất rồi đấy chứ?”
Nghe thấy Trần Ánh Nguyệt gọi mình, Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn: “… Cảm xúc của đương sự là tớ hình như cũng không kích động bằng một nửa cậu.”
Trần Ánh Nguyệt nghe ra ý trêu chọc của Thẩm Thanh Ngọc, ‘hừ’ một tiếng: “Tớ nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đấy! Bọn họ mắng đúng là khó nghe, cậu thật sự không đè hot search xuống à?”
“Không cần, bây giờ bọn họ mắng khó nghe bao nhiêu thì sau này sẽ càng thảm bấy nhiêu.”
Nói chuyện trên mạng không mất phí đúng không?
Vậy Thẩm Thanh Ngọc sẽ khiến bọn họ trả giá!
Dù sao, nếu cái thật không thể thành cái thật, vậy thì cái giả cũng không thành cái giả được.
Nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, Trần Ánh Nguyệt chậc một tiếng: “Lần trước lúc tớ nghe cậu nói câu này là hồi năm hai đại học, mấy người đó bị cậu xử thể thảm, lần này cậu muốn xử bọn họ thế nào?”
Thẩm Thanh Ngọc cười: “Không có gì, tớ là công dân tốt tuân thủ pháp luật, tất nhiên cái chuyện lấy bạo lực khống chế bạo lực tớ sẽ không làm. Nhưng hôm nay cổ phiếu Vạn Tượng hình như rớt không ít, mất mấy chục tỉ, cậu nói xem tớ có nên lấy vũ khí pháp luật ra để bảo vệ quyền công dân của tớ không?”
Mặc dù nhà họ Thẩm không thiếu tiền, nhưng ‘tai tiếng’ của Thẩm Thanh Ngọc khiến giá cổ phiếu của Vạn Tượng tụt dốc, khoản tiền này không tính với mấy người dắt mũi dư luận kia thì tính cho ai?
Mấy người hò hét hăng nhất trong đám đông đó, cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc sẽ không bỏ qua cho một người nào hết.
Trần Ánh Nguyệt cảm thấy chiêu này không tồi, nhưng vẫn hơi đau ví: “Vốn này cũng cao quá.”
“Đúng là hơi cao.”
Thế nên tốt nhất là đừng để cô tra được kẻ đứng sau là ai, nếu không Thẩm Thanh Ngọc cô không lột da người đó thì cô không mang họ Thẩm nữa!
Hai người vừa nói xong câu này, Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy tiếng chuông cửa, cô không khỏi khựng lại: “Không nói nữa, có khách.”
“Lúc này mà ai đến tìm cậu nữa?
Chắc không phải Bạc Minh Thành đấy chứ?
Ôi Tiểu Ngũ, ngay lúc này cậu đừng có…”
Trần Ánh Nguyệt còn chưa nói xong thì Thẩm Thanh Ngọc đã cúp điện thoại.