Đã nói cô dâu là Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ lại thành Lâm Mai Chi.
Nhà họ Bạc tổ chức hôn lễ rất lớn, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, đây không chỉ là trò cười nữa rồi.
Khách bên dưới bàn tán và suy đoán ngày càng kịch liệt, ngoại trừ Thẩm Thanh Ngọc, không có ai biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi Phó Ngọc Hải xuống sân khấu thì đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Xung quanh đều là người, anh dừng cách Thẩm Thanh Ngọc nửa mét, đôi mắt đào hoa mang nét cười, tầm mắt rơi trên người Thẩm Thanh Ngọc, cứ như vậy mà nhìn cô.
Anh không nói gì cả nhưng hình như đã nói hết rồi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ánh mắt anh, cũng không biết tại sao, chỉ là nhìn vào đôi mắt đào hoa đó, cô đã biết anh muốn nói gì.
Lúc này, cách đó không xa, không biết là ai gọi một tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc quay về thực tại, nghiêng đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Ông cụ Bạc xỉu, Bách Gia Tính đang gọi bác sĩ.
MC trên sân khấu đối mặt với tình huống chưa từng xảy ra này cũng sững sờ, hôn lễ mới tiến hành một nửa, phát hiện cô dâu đã đổi thành người khác, phải làm sao đây?
Vấn đề này, đổi lại là người khác có lẽ cũng không biết làm sao.
Sau khi ông cụ Bạc xỉu, hiện trường hỗn loạn lên.
Bạc Minh Thành nhảy trên sân khấu xuống đi đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ.”
Nói xong, anh ta quay đầu vội vàng chạy qua bên ông cụ Bạc.
Không biết lo lắng cho ông cụ Bạc thật hay sợ nghe những lời Thẩm Thanh Ngọc sẽ nói ra.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của Bạc Minh Thành, khóe môi nhàn nhạt cười.
Trần Ánh Nguyệt không kìm được đi qua, giơ hai ngón cái lên với Thẩm Thanh Ngọc: “Ghê nha tiểu Ngũ, chiêu này của cậu đúng là khiến tớ mở mang tầm mắt!”
Trần Ánh Nguyệt có ngốc hơn nữa, đến nước này cũng biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy một cái: “Ra ngoài trước đi.”
Hôm nay nơi này có hơn năm ngàn người, Thẩm Thanh Ngọc không muốn chút nữa bị vây lấy không có đường ra.
Cô nói xong nhìn Phó Ngọc Hải một cái: “Có gì ra ngoài rồi nói.”
Phó Ngọc Hải kìm chế lại tâm trạng vui mừng của mình, gật đầu, dắt theo Thẩm Thanh Ngọc rời khỏi hiện trường hôn lễ.
Trên đường đi có rất nhiều người phát hiện ra Thẩm Thanh Ngọc nhưng không ai dám cản Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Quốc Vinh đích thân nhìn thấy ông cụ Bạc xỉu, ông ấy rất hả giận, nếu như không phải sợ chút nữa phóng viên đến không rời đi được, ông ấy còn muốn lên sân khấu nói mấy lời thừa nước đục thả câu nữa.
Mấy người Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi cổng khách sạn đã có những phóng viên tin tức nhạy bén chạy đến, nhìn thấy người đi ra là Thẩm Thanh Ngọc, mấy phóng viên đó như uống thuốc kích thích vậy, chen nhau chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc.
“Cô Thẩm, xin hỏi tại sao cô dâu tối hôm nay không phải là cô?”
“Cô Thẩm, chuyện tối hôm nay là vì cô Lâm sao?”
“Cô Thẩm, có có cảm nghĩ gì với chuyện xảy ra vào tối hôm nay?”
Thẩm Thanh Ngọc vốn đang đi thẳng về phía trước, nghe câu hỏi này thì cả người đột nhiên dừng lại, Phó Ngọc Hải cũng dừng lại theo, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn bảo vệ xung quanh cô, không để cho đám phóng viên chen đến chỗ Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc gỡ kính đen xuống, chậm rãi nở nụ cười: “Tâm trạng tối hôm nay của tôi rất tốt.”
Trần Ánh Nguyệt đi phía trước Thẩm Thanh Ngọc thấy cô dừng lại thì cũng dừng lại, quay đầu nhìn đám phóng viên vây lấy Thẩm Thanh Ngọc, ngay khi cô ấy nghĩ Thẩm Thanh Ngọc bị đám phóng viên vây chặt thì nghe thấy tiếng của Thẩm Thanh Ngọc.
Trần Ánh Nguyệt nghe Thẩm Thanh Ngọc nói mà sững người một lát, sau khi phản ứng lại thì suýt vỗ tay cho Thẩm Thanh Ngọc.
Nói về giết người diệt tâm, vẫn là Thẩm Thanh Ngọc ghê gớm!
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, cô không còn dừng lại nữa, vượt quá đám phóng viên, lên xe của Trần Ánh Nguyệt.