Vốn dĩ ông cụ Bạc còn muốn đánh một chiêu thật to vào tình cảm, ai ngờ lời này của Thẩm Thanh Ngọc vừa thốt ra đã khiến ông ta phải nuốt lời nói của mình về.
“Nếu cô Thẩm đã nói như vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.”
ông cụ Bạc nhấp một ngụm trà, tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục mở miệng: “Tôi nghĩ cô Thẩm chắc chắn đã chú ý đến chuyện đêm qua rồi nhỉ. Về chuyện cô mang thai, bây giờ trên mạng đang lan truyền rất rộng rãi. Chuyện này cũng liên lụy tới nhà họ Bạc chúng tôi. Đương nhiên chuyện trên mạng thì trước giờ có thật có giả. Tôi cũng biết điều đó, vì vậy tôi chưa bao giờ nghi ngờ cô Thẩm.”
“Nhưng những chuyện như vậy thật sự là rất khó để làm sáng tỏ. Mà chuyện cô và Minh Thành ở chung một đêm trong một phòng khách sạn trước đó không lâu cũng bị người ta đào ra làm chuyện để nói. Một trước một sau này quả thật không thể tránh khỏi việc khiến người ta nghi ngờ.”
“Nhà họ Bạc chúng tôi và nhà họ Thẩm nhà cô cũng không phải gia đình bình thường. Chuyện phát sinh như vậy gây ra ảnh hưởng rất lớn. Thế nên bây giờ tôi tìm gặp cô Thẩm cũng là vì muốn xử lý chuyện này với cô Thẩm cho tốt.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe đến đây thì phì cười một tiếng: “Ồ, ông cụ Bạc, ngài có ý kiến gì hay không?”
“Ý hay thì không tính. Bây giờ chuyện của cô và Minh Thành đã làm ầm lên đến mức này rồi, quả thật là có hơi không xong. Tôi cũng biết thật ra cô Thẩm vẫn còn yêu Minh Thành. Trước kia cô tiến vào nhà họ Bạc chúng tôi cũng là vì Minh Thành. Hai người ly hôn là vì cô cảm thấy Minh Thành không thương cô, cô ở nhà họ Bạc chúng tôi phải chịu uất ức. Hai người ly hôn cũng được một năm rồi, hơn một năm qua tôi cũng đã nghĩ lại rất nhiều. Tôi thân là bề trên quả thật đã làm không tốt, để cháu dâu là cô phải chịu uất ức trong nhà họ Bạc chúng tôi.”
“Về phần Minh Thành, trước giờ nó luôn là đứa vịt chết mỏ vẫn cứng. Nếu lúc trước nó không thích cô thì sao lại vẫn cứ kiên quyết muốn cưới cô bằng được bất chấp sự phản đối của tôi chứ? Tính cách của nó trước nay vẫn thế. Sau khi hai người ly hôn, gần như nó không quay về biệt thự nữa mà một mình ở bên ngoài. Trước đây một tuần nó còn về ít nhất một lần, trở về là vì ai thì tôi nghĩ trong lòng cô Thẩm hẳn là cũng rất rõ ràng.”
“Hai người, một người có tình một người có ý, chẳng qua chỉ vì chút hiểu lầm mà phải xa cách nhau. Gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên ngoài chửi bới cô thật sự rất quá mức. Thế nên tôi hy vọng cô hãy bỏ qua chuyện quá khứ để tái hôn với Minh Thành.”
Ông cụ Bạc nói xong còn ho khan vài tiếng: “Lần này cô hãy yên tâm. Chắc chắn tôi sẽ không lại để cô chịu chút uất ức nào ở nhà họ Bạc nữa. Nếu cô lại phải chịu uất ức gì thì ông lão này sẽ tự mình đến chịu đòn nhận tội trước mặt người nhà họ Thẩm.”
Chậc chậc, nghe lời mà ông cụ này nói này.
Lời trong lời ngoài đều là vì tốt cho cô, rõ ràng là ông ta đang trăm phương nghìn kế muốn làm cho cô trở về nhà họ Bạc, thế mà những gì ông ta nói ra lại có ý khác.
Ông già xấu xa này, nhờ vả người khác không bằng thái độ nhờ vả, nhờ người ta mà vẫn muốn đặt mình ở vị trí trên cao nhìn xuống.
Thẩm Thanh Ngọc nghe xong thầm buồn cười, nhưng cô vẫn nhịn xuống, bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất để lật bài với ông ta.
“Ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng Thẩm Thanh Ngọc tôi không sợ mấy lời đồn hay chuyện nhảm kia.”
Nói xong, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên u ám: “Thật ra tôi cũng không muốn làm người xấu, tôi cũng muốn để cô và Minh Thành thuận theo tự nhiên. Nhưng thật sự là tôi không chờ kịp. Tôi cũng có thể không đợi được nữa.”