Tần Minh Tú thấy Bạc Minh Tâm muốn ra ngoài tìm người phụ nữ kia, vội vàng kéo cô ta: “Minh Tâm, con chớ làm loạn, gần đây người phụ nữ kia không tìm đến mẹ.”
“Vậy mẹ suốt ngày sầu mi khổ não làm gì?”
Tần Minh Tú nhìn con gái của mình, rốt cuộc là không nhịn được, nói chuyện ngày đó ra.
Bạc Minh Tâm nghe xong cũng khiếp sợ: “Mẹ, mẹ nói ông nội bảo mẹ bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc sao?”
Tần Minh Tú đưa tay bịt miệng Bạc Minh Tâm: “Con đừng nói ra! Ông nội nói, chuyện này không thể nói ra được!”
“Ông nội cư thích xem Thẩm Thanh Ngọc là chị dâu của con thế à?”
Tần Minh Tú không nói chuyện, nhưng ý rất rõ ràng.
Bạc Minh Tâm nhìn thoáng qua bình nhỏ trên bàn trang điểm, không đợi Tần Minh Tú kịp phản ứng, cô ta đã bước đến cầm lấy cái bình: “Mẹ, thuốc này mẹ không thể bỏ, nếu mẹ ra tay, quay đầu hai người anh trai và Thẩm Thanh Ngọc đều hận mẹ chết đi được! Mẹ yên tâm, chuyện này để con làm, đến lúc đó mẹ hẹn Thẩm Thanh Ngọc ra, cho con biết một tiếng là được!”
Bạc Minh Tâm nói xong, cầm bình nhỏ chạy đi.
Tần Minh Tú nhìn bóng lưng của cô ta, có hơi hối hận mình không nhịn được đã nói chuyện này ra
Cùng lúc đó, văn phòng giám đốc Vạn Tượng.
“Cô Thẩm, bà Bạc lại hẹn chị.”
Nghe được lời này của Phó Ngọc Lam, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi hơi nhíu mày lại: “Không rảnh.”
Đây là nhà họ Bạc đang làm gì?
Bây giờ Bạc Minh Thành và Bạc Minh Tâm không tìm cô gây phiền toái, hiện tại ngược lại tốt rồi, đổi thành Tần Minh Tú.
Đây đã là lần thứ hai Tần Minh Tú hẹn cô, mặc dù Thẩm Thanh Ngọc làm con dâu bà ấy ba năm, nhưng quan hệ hai người không được tốt lắm. Bây giờ cô đã ly hôn với Bạc Minh Thành, cùng Tần Minh Tú, tất nhiên cũng không cần thiết gặp mặt.
Phó Ngọc Lam gật đầu, vẫn chưa đi ra ngoài.
Thấy cô ấy còn chưa đi, tay Thẩm Thanh Ngọc nắm bút máy hơi gấp: “Còn có chuyện khác sao?”
“Mảnh đất Thành Bắc kia bị lên hot search rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác: “Chuyện tố, tuyên truyền miễn phí.”
Trên mặt Phó Ngọc Lam lại không có nụ cười: “Không ít người đang thảo luận, lúc trước làm sao cô lấy được mảnh đất kia, họ đều đang đồn, ban đầu là cậu hai Bạc đền bù cho tổng giám đốc Từ một hạng mục, tổng giám đốc Từ mới tặng cho chị.”
Thẩm Thanh Ngọc chậc một tiếng: “Nói đến cũng coi là sự thật, không cần phải để ý đến.”
Những phóng viên nhàm chán không có việc gì cứ hóng hớt, không đi đào chuyện của ngôi sao chạy tới đào chuyện của cô làm gì.
Tùy tiện đào cô lên, cô cũng coi như đã làm tuyên truyền cho hạng mục rồi, quay đầu xây dựng trên mảnh đất đố, tự mang lưu lượng, bớt đi một khoản tiền quảng cáo.
Thấy Thẩm Thanh Ngọc không thèm để ý, Phó Ngọc Lam cũng không nói thêm gì.
Cô ấy nghi ngờ chuyện này là người nhà họ Bạc làm, dù sao mấy ngày trước tuyên bố xin lỗi vì Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải đánh nhau, dư luận đều đang bảo Thẩm Thanh Ngọc chọn Phó Ngọc Hải.
Mấy ngày nay nhiệt độ chuyện kia đi xuống, vấn đề này lộ ra, dư luận lại không khỏi lệch sang bên phía Bạc Minh Thành, vấn đề này không phải tác phẩm của nhà họ Bạc, còn có thể là ai?
Phó Ngọc Lam có thể nghĩ tới, làm sao Thẩm Thanh Ngọc lại không nghĩ đến, cô chỉ là không thèm để ý mà thôi, cô cũng không sống ở trên mạng.
Đương nhiên, vấn đề này lộ ra, quả nhiên lại nhấc lên làn sóng yêu hận tình thù liên quan tới hai người Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc.
Châu Du Dân nhìn thấy chuyện này, còn tưởng rằng Bạc Minh Thành học khôn, không nghĩ tới gọi một cuộc điện thoại tới, phát hiện là anh ta suy nghĩ nhiều.
Cúp điện thoại, mặt Bạc Minh Thành trầm như nước, Lâm Nam Vũ bước vào đứng ở đó, trong lúc nhất thời, tiền thối không được, chỉ có thể kiên trì gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Bạc?”
Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua Lâm Nam Vũ: “Tôi về nhà họ Bạc một chuyến, buổi chiều sẽ quay lại.”
Lời nói của Lâm Nam Vũ cứ bị kẹt lại như vậy, anh ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể ôm văn bản tài liệu khẩn cấp nhìn Bạc Minh Thành rời đi.