Thẩm Thanh Ngọc xem xong ảnh chụp màn hình có hơi nghi ngờ, nói thật, cô cũng nghi ngờ có phải Bạc Minh Thành điên rồi không.
Thế mà anh lại công khai nói xin lỗi?
Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Ngọc cũng không biết nhận biết trước kia của mình đối với việc Bạc Minh Thành xin lỗi ắt hẳn cô chưa từng biết được chút gì.
Liên quan tới chuyện đột nhiên Bạc Minh Thành công khai nói xin lỗi trên tài khoản Weibo, Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn không hiểu cũng không rõ ràng.
Cô trực tiếp trả lời cho Trần Ánh Nguyệt một câu: “Đại khái là trò đùa dai đi.”
Trừ cái đó ra, Thẩm Thanh Ngọc cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác càng phù hợp.
Trần Ánh Nguyệt sáng sớm tỉnh dậy, tỉnh lại trên điện thoại đều là bạn bè hỏi chuyện Bạc Minh Thành nói xin lỗi với Thẩm Thanh Ngọc.
Làm sao Trần Ánh Nguyệt biết được, dĩ nhiên là hỏi Thẩm Thanh Ngọc rồi.
Chỉ là tin tức đăng lên hơn nửa tiếng, Thẩm Thanh Ngọc cũng không trả lời, Trần Ánh Nguyệt biết hơn phân nửa là cô chưa dậy, vậy cứ tám chuyện với người khác thôi. Thuận tiện gọi điện thoại cho Trần Minh Quang, muốn hỏi có phải Bạc Minh Thành bị người ta hack nick hay không.
Đương nhiên, Trần Ánh Nguyệt không thể hỏi ra đáp án, trực tiếp bị Trần Minh Quang cúp điện thoại.
Mãi mới chờ đến lúc đến Thẩm Thanh Ngọc trả lời, Trần Ánh Nguyệt trực tiếp dùng video call gọi tới.
Thẩm Thanh Ngọc vừa đi xuống lầu, nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt gọi call video, không khỏi hơi nhíu mày lại: “Cậu rảnh rỗi như vậy, tớ không ngại cậu đi thêm mấy bước nhà tớ luôn đâu.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp tắt cuộc gọi.
Trần Ánh Nguyệt muốn nói gì cô đại khái đều đoán được, dù sao hai nhà người ở cũng gần, thời gian cô ăn bữa sáng, Trần Ánh Nguyệt có thể tới, làm gì để bị đói nghe Trần Ánh Nguyệt bô lô ba la.
Thẩm Quốc Vinh đã đến công ty từ sớm, Lương Thanh Hà cũng ăn sáng xong, đang ở trên ghế sô pha phòng khách đọc sách, thấy Thẩm Thanh Ngọc đi xuống, Lương Thanh Hà mới để sách xuống: “Dậy rồi à?”
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu, đi qua ôm Lương Thanh Hà cọ cọ: “Mẹ buổi sáng tốt lành.”
Lương Thanh Hà nhìn con gái mình xinh đẹp đáng yêu, mềm lòng đến rối tinh rối mù: “Buổi sáng tốt lành, cục cưng. Ăn sáng trước đi, chờ một lúc nữa mẹ dẫn con đi dạo phố.”
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu, tối muộn cô mới lên máy bay trở về Lâm thành bên kia, ban ngày còn có thể cùng Lương Thanh Hà đi dạo phố.
“Ánh Nguyệt cũng đi cùng.”
“Được.”
Thẩm Thanh Ngọc đi đến bàn ăn, chị Trương đã bưng bữa sáng lên: “Cô chủ.”
“Cảm ơn chị Trương.”
Thẩm Thanh Ngọc khẽ mỉm cười, nhận lấy thìa.
Vừa ăn sáng xong, Trần Ánh Nguyệt đã tới rồi.
Chuông cửa “Leng keng leng keng” vang lên, liên tục mấy giây không ngừng, ấn chuông cửa thành như vậy, cũng chỉ có Trần Ánh Nguyệt.
Quả nhiên, Thẩm Thanh Ngọc vừa uống một ngụm nước ấm, Trần Ánh Nguyệt đã chạy đến từ cầu thang: “Tiểu Ngũ, cậu… ”
Nhìn thấy Lương Thanh Hà, Trần Ánh Nguyệt ngừng một chút, vội vàng đổi lời nói: “Dì buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Lương Thanh Hà nhẹ gật đầu: “Chúng ta mười một giờ đi ra ngoài, hai đứa tâm sự trước, dì trở về phòng nghỉ một lát.” Tối hôm qua ngủ quá muộn, buổi sáng còn dậy sớm, tinh thần Lương Thanh Hà không phải rất tốt.
“Được rồi, mẹ.”
Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng, lập tức liếc Trần Ánh Nguyệt: “Buổi chiều mẹ ta sẽ dẫn chúng ta đi dạo phố.”
Lương Thanh Hà cực kì hào phóng, mỗi lần dẫn các cô đi dạo phố, phàm là Trần Ánh Nguyệt nhìn nhiều vài lần, bà ấy đều sẽ trực tiếp mua cho cô ấy.
Trần Ánh Nguyệt nghĩ đến cái túi mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, làm bộ nói một câu: “Chuyện này thật ngại quá.”
Thẩm Thanh Ngọc cười nhạt nhìn cô ấy: “Vậy tớ sẽ nói với mẹ là cậu có việc không đi nhé?”
“Suy nghĩ kỹ một chút, chúng ta thân như vậy rồi, cũng không cần khách sáo như thế, nhỉ!”
Trần Ánh Nguyệt thật sự sợ Thẩm Thanh Ngọc không dẫn theo mình, vội vàng sửa lại miệng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng biết tính cách rõ nàng, hừ hừ, xoay người đi lên lầu.
Trần Ánh Nguyệt đi theo sau lưng Thẩm Thanh Ngọc, vào phòng, Trần Ánh Nguyệt một tay khóa trái cửa lại: “Tiểu Ngũ, Bạc Minh Thành làm ra chuyện như vậy làm sao tớ xem hơi không hiểu nhỉ?”