Lúc này, có ba người đàn ông bước xuống từ ghế sau của chiếc xe đó, vây lấy Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải bị ép đến bên xe, Thẩm Thanh Ngọc chuẩn bị báo cảnh sát thì kính chắn gió trước mặt bị đập vỡ.
“Mày lấy điện thoại ra làm gì? Xuống xe, xuống xe cho tao!”
Người đàn ông đó cầm gậy sắt đi đến bên cửa xe nơi Thẩm Thanh Ngọc đang ngồi, Phó Ngọc Hải nhíu mày: “Các người muốn năm vạn đúng không? Tôi đưa các người.”
Tuy nhiên người đàn ông đó nhìn Thẩm Thanh Ngọc, uống rượu vào nên lớn gan, lòng tham sắc nổi lên, lại không vui nói: “Năm vạn? Ông đây không thèm nữa! Bảo bạn gái mày xuống xe! Mau lên, nếu không thứ trên tay tao sẽ không khách sáo đâu!”
Người bên cạnh kéo người đàn ông đó một cái: “Được rồi, chúng ta cầm tiền đi là được, đừng gây chuyện nữa!”
“Bây giờ là vấn đề của tiền sao? Con đàn bà đó báo cảnh sát rồi, không được, bảo cô ta xuống đây! Bảo cô ta báo cảnh sát! Hôm nay tao không dạy dỗ cô ta, tao không phải là Vương Tề Hùng!”
Phó Ngọc Hải quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Đừng xuống.”
Anh vừa dứt lời thì cây gậy sắt trong tay Vương Tề Hùng đã đập vỡ cửa sổ.
Thẩm Thanh Ngọc lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên đụng phải người hống hách như vậy.
Cô dứt khoát mở cửa bước xuống xe, vừa bước xuống, Phó Ngọc Hải đã kéo cô ra sau lưng: “Báo cảnh sát chưa?”
Anh thấp giọng, dùng tiếng pháp nói với Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc bất chợt nhận ra và dùng tiếng pháp trả lời: “Không kịp gọi.”
Phó Ngọc Hải quay đầu nhìn cô cười: “Được thôi, chút nữa bảo vệ bản thân cho tốt, biết chưa?”
Anh nói rồi, giơ tay xoa đầu cô.
Thẩm Thanh Ngọc cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Vương Tề Hùng nghe không hiểu hai người nói gì, mất kiên nhẫn cầm gậy sắt gõ lên đầu xe: “Tụi bây nói gì đó? Đưa điện thoại đây!”
Thẩm Thanh Ngọc chỉ vào xe: “Trong đó.”
Vương Tề Hùng cho người vào lấy điện thoại của Thẩm Thanh Ngọc, nhìn thấy không có cuộc gọi cho cảnh sát thì dường như lá gan của năm người lớn hơn nhiều.
Xe cộ qua lại không ít, ban đầu những xe đó nghĩ là xảy ra sự cố giao thông, hai xe đang tự giải quyết nên không ai dừng sẽ lại giúp.
Ban nãy, Vương Tề Hùng nhìn Thẩm Thanh Ngọc qua một lớp kính, nhìn không được rõ, chỉ thấy đây là một người phụ nữ xinh đẹp, lúc này Thẩm Thanh Ngọc xuống xe rồi, dưới ánh đèn đường, ngũ quan người phụ nữ tinh tế, đường cong mềm mại.
Ông ta liếm môi: “Chậc, bạn gái của mày trông cũng xinh đấy! Bảo bạn gái mày hôn bọn tao mỗi người một cái, năm vạn đó không cần đền nữa.”
Năm vạn không phải con số ít, năm nụ hôn đổi lấy năm vạn, Vương Tề Hùng cảm thấy mình không quá đáng.
Ánh mắt Phó Ngọc Hải lạnh lùng: “Tôi đền cho các người năm vạn.”
“Ôi, người có tiền! Không được, hôm nay bọn tao không muốn tiền, muốn bạn gái mày hôn bọn tao mỗi người một cái.”
Thẩm Thanh Ngọc vẫn không nói gì, vì Phó Ngọc Hải đang bảo vệ cô ở phía trước, khi người đàn ông đó giơ tay qua định kéo cô, Phó Ngọc hải đã giơ chân đạp người đó.
Cứ như vậy mà đánh nhau, Thẩm Thanh Ngọc mặc váy đi giày cao gót, khi đánh người trực tiếp dùng chân, nhanh chuẩn mạnh, đánh xong còn dùng giày đánh tiếp, người nằm dưới đất đau đến mức rên rỉ.
Khi cảnh sát đến, Phó Ngọc Hải vừa cầm gậy sắt đánh Vương Tề Hùng, từng cái một đều đánh vào chân của đối phương, Vương Tề Hùng ban nãy kiêu căng bây giờ kêu lên như heo chọc tiết vậy.
Nghe tiếng còi của cảnh sát, Thẩm Thanh Ngọc vội chạy qua kéo Phó Ngọc Hải: “Phó Ngọc Hải.”
Phó Ngọc Hải nghe thấy tiếng cô, mới dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng dọa cô khiếp sợ, đuôi mắt của đôi mắt đào hoa ngày thường mang nét cười đỏ lên, sự nham hiểm ánh lên trong đôi mắt đó khiến Thẩm Thanh Ngọc giật mình.
Phó Ngọc Hải ý thức được mình đã dọa đến cô nên vội vàng buông tay.
Anh vứt gậy sắt trên tay xuống đất, giơ tay cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô: “Buổi đêm lạnh, đừng để cảm lạnh.”
Khi cánh tay đó đặt lên người cô, Thẩm Thanh Ngọc sững người, trong phút chốc, cô cảm thấy người cứu cô năm đó là Phó Ngọc Hải.