“Muốn chơi gì?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cả đống xu trò chơi trong giỏ của Phó Ngọc Hải bật cười: “Gì cũng muốn.”
Lúc còn dậy thì, Thẩm Thanh Ngọc rất thích chơi, cô với bốn người Trần Ánh Nguyệt cứ tan lớp là lại đến cửa hàng trò chơi điện tử chơi.
Ngày nào đến bốn người họ cũng thắng được cả đống phiếu, sau đó đổi được rất nhiều phần thưởng. Về sau ông chủ cửa hàng trò chơi điện tử sợ quá phải cho họ chơi miễn phí miễn là họ chỉ chơi chứ đừng tích điểm hay đổi phiếu.
Mấy người Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt cũng chỉ thích đến đấy chơi nói thật thì họ đều chẳng xem đống phần thưởng kia ra gì. Nhưng thắng thì cũng thắng rồi, tích được nhiều điểm như vậy mà không đổi thưởng thì đúng là hơi phí thật.
Nếu đã không mất tiền mà vẫn được đến đây chơi thì tội gì không chơi?
Chỉ là sau khi lên đại học, Thẩm Thanh Ngọc rất ít đến cửa hàng trò chơi điện tử, chứ đừng nói là chỉ vừa mới tốt nghiệp một năm đã được gả ngay cho Bạc Minh Thành.
Thứ nhà họ Bạc cần là một cô con dâu dịu dàng, chu đáo. Để trở thành con dâu đạt chuẩn của nhà họ Bạc mà hơn ba năm qua cô chưa chơi trống một lần, hơn ba năm chưa đến cửa hàng trò chơi điện tử chơi và hơn ba năm rồi chưa gặp bố mẹ.
Hôm nay nhìn lại đúng thực là một câu chuyện cười.
Lúc cô còn đang ngẩn người, đột nhiên Phó Ngọc Hải bên cạnh giơ tay lên che mắt cô: “Chúng ta đổi cách chơi khác thì sao hả Thẩm Thanh Ngọc?”
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu muốn nhìn anh ta nhưng vẫn bị anh ta che mắt, cô chẳng thấy được gì, nhưng ở trước mặt người khác, cậu Phó cũng chẳng làm gì được cô cả.
Thẩm Thanh Ngọc cười: “Chơi thế nào?”
“Tôi che mắt em, tôi là người dẫn đường, em là tài xế, thế nào?”
Thẩm Thanh Ngọc nghe được câu này của anh ta, nụ cười trên mặt tắt dần: “Tôi thấy vậy không ổn lắm.”
“Chắc chứ, em chưa từng thử sao biết được là không ổn?”
Anh ta cúi xuống, thấp giọng cười, nói bên tai cô.
Nói rồi, Phó Ngọc Hải lập tức bước sang chiếm lấy chỗ ngồi của cô, đôi tay che mắt cô cũng buông lỏng. Sau đó, anh ta đưa tay ra không nói hai lời bế Thẩm Thanh Ngọc lên, tự mình tách chân ra, ngồi sau lưng cô: “Không biết được mới là kích thích nhất.”
Nói rồi anh ta lại giơ tay lên lần nữa che mắt cô, tay còn lại nhanh nhẹn ấn bắt đầu.
“Ngồi vững nhé Thẩm Thanh Ngọc.”
Trò chơi đua xe điện 5D, cảm giác va chạm và bay người đều vô cùng chân thật.
Thẩm Thanh Ngọc còn chưa kịp định hình xe đã bắt đầu lái va ngay vào hàng rào bên cạnh đường đua.
Ghế mô phỏng sự va chạm, cả người Thẩm Thanh Ngọc đổ nghiêng về trước, sau đó lại giật về theo quán tính, lưng đụng ngay vào ngực Phó Ngọc Hải.
Giây tiếp theo, đột nhiên vai cô bị cằm anh ta đè lên, Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra: “Giờ em đang đụng vào hàng rào bên trái.”
Thấy cô chẳng có phản ứng gì, Phó Ngọc Hải chép miệng, hạ một tay xuống, đặt lên tay cô, tóm lấy vô lăng: “Giờ em đang ở giữa đường, trước mặt, bên trái có một chướng ngại vật. Tốt rồi, đi qua. Lại là bên trái, có một chướng ngại vật…”
Giọng nói trầm thấp của Phó Ngọc Hải vang vang bên tai. Anh ta vừa mở miệng, hơi thở ấm áp đã phả lên tai cô.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy cơ thể mình cũng nóng lên theo rồi, vừa mất tập trung, xe lại tông ngay vào tường.
“Ầm” một tiếng, lúc chiếc ghế mô phỏng va chạm, Phó Ngọc Hải vươn tay ra ôm eo cô.
Thẩm Thanh Ngọc gỡ tay anh ra, biểu cảm lạnh băng: “Phó Ngọc Hải, chơi vậy không vui đâu.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, nhíu mi: “Vậy đổi thành em bịt mặt tôi?”
Thẩm Thanh Ngọc gạt cánh tay đặt ngang hông mình của anh ta ra, nhảy khỏi xe: “Tôi không muốn chơi nữa.”
Phó Ngọc Hải cũng nhảy xuống, khom người, nghiêng đầu nhìn cô từ dưới: “Giận à?”
Thẩm Thanh Ngọc không đáp, cô cho là mới nãy đã vượt quá giới hạn rồi.