Cửa thang máy kêu “đinh” một tiếng rồi mở ra. Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo lại, thu tầm mắt về rồi nhấc chân đi vào thang máy.
Phó Ngọc Hải nói đến để nhìn cô, mà hình như thật sự cũng chỉ đến để nhìn cô thôi.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy càng ngày mình càng không thể hiểu rõ người đàn ông này đang muốn cái gì. Anh ta như đang chơi trò vờ tha để bắt thật, lại cũng có vẻ như đang nhanh chóng dồn ép cô từng bước.
Rốt cuộc vẫn là do cô không có nhiều kinh nghiệm, không thể chọc vào, không thể chọc vào được.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Thanh Ngọc thỏa mãn bước vào cuộc sống mơ ước của bản thân như ước nguyện của cô – kiếm tiền.
Trong khoảng thời gian này, quả thật Thẩm Thanh Ngọc đang trầm mê trong việc kiếm tiền không thể tự kiềm chế nổi. Ngay cả Trần Ánh Nguyệt hẹn gặp cô mấy lần cũng chẳng thấy cô đâu.
Thẩm Thanh Ngọc cũng chẳng còn cách nào. Gần đây có rất nhiều hạng mục cần hợp tác, hạng mục nhỏ nhất đã là ba trăm vạn, mà lớn nhất thì phải hơn cả triệu. Kế hoạch bên phía Thành Bắc đã đi đến quyết định rồi, hai ngày nữa bắt đầu khởi công xây dựng. Thẩm Thanh Ngọc còn phải đến cắt băng nữa.
Ngày cắt băng thời tiết vô cùng đẹp. Thẩm Thanh Ngọc mặc một chiếc váy dài màu lam dáng đứng, khoác bên ngoài một chiếc áo vest đơn giản, không quá long trọng mà cũng không quá tùy tiện. Sự kết hợp giữa giản dị và công sở nên trông cô vừa gợi cảm vừa có phần giỏi giang.
Sau khi lễ cắt băng chấm dứt, Thẩm Thanh Ngọc còn phải tham gia một bữa tiệc tượng trưng nữa. Cô nhanh chóng ăn xong rồi quay về công ty cùng Phó Ngọc Lam.
Một giờ chiều, Phó Ngọc Lam đột nhiên gõ cửa tiến vào nói với Thẩm Thanh Ngọc rằng Tần Minh Tú tự mình đến Vạn Tượng muốn gặp cô một lần, bây giờ đang ở ngay dưới lầu.
Đây là lần thứ ba Tần Minh Tú hẹn gặp cô. Quá tam ba bận.
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày một cái rồi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Ngọc Lam: “Thư ký Phó, lịch trình buổi chiều của chị như thế nào?”
“Cô Thẩm, hai giờ chiều nay chị có một hội nghị. Hội nghị này là về Tây Lĩnh…”
Không đợi Phó Ngọc Lam nói xong, Thẩm Thanh Ngọc đã mở miệng: “Chị biết rồi, em truyền lời lại với Tần Minh Tú giúp chị rằng tối nay chị sẽ mời bà ấy một bữa cơm rau dưa.”
Phó Ngọc Lam gật gật đầu. Mặc dù cô ấy cũng không muốn để Thẩm Thanh Ngọc đi gặp người của nhà họ Bạc, nhưng bà Bạc này đã hẹn Thẩm Thanh Ngọc nhiều lần rồi. Nếu cô vẫn cứ né tránh không gặp thì quả thật đúng là hơi không lễ phép.
Tất cả mọi người đều ở trong một vòng luẩn quẩn của tầng lớp giàu có. Cho dù Thẩm Thanh Ngọc không có quan hệ gì với nhà họ Bạc thì cũng phải duy trì chút tình cảm qua lại ngoài mặt.
Khi cô họp xong thì đã không còn sớm nữa. Màu trời bên ngoài cũng không còn sáng sủa như trước khi cô vào họp.
“Thư ký Phó, chị hẹn bà Bạc lúc mấy giờ nhỉ?”
“Sáu giờ rưỡi ạ.”
Lúc này đã năm giờ bốn mươi phút rồi.
Thẩm Thanh Ngọc hơi hơi mân môi một cái, đưa tài liệu trên tay cho Phó Ngọc Lam rồi khẽ cười: “Tan tầm thôi, thư ký Phó.”
Cô cũng phải tới cuộc hẹn thôi.
Thẩm Thanh Ngọc đi đến trước bàn công tác, cầm túi của mình lên: “Chị đi trước đây, em cũng tan tầm sớm chút đi, thư ký Phó.”
“Vâng, chúc cô Thẩm có một cuối tuần vui vẻ.”
Thẩm Thanh Ngọc sợ run lên một cái. Bận quá nên lúc này cô mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu rồi.
Chậc, thảo nào hôm nay Tần Minh Tú lại hẹn cô ra. Bà ấy cũng rất cố gắng chọn thời gian đấy chứ.
Dừng suy nghĩ trong đầu lại, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân rời khỏi văn phòng.
Vì là thứ sáu nên tình huống giao thông trên đường không được tốt lắm. Lúc Thẩm Thanh Ngọc đến khách sạn thì đã sáu giờ bốn mươi phút rồi.
Cô bước nhanh về phía chỗ đã hẹn. Lúc người phục vụ đẩy cửa ra, Tần Minh Tú đã ngồi bên trong rồi.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Cô gật đầu một cái: “Ngại quá, bà Bạc, có một hội nghị nên tôi tới chậm mất.”
Nói xong, cô bèn đi vào ngồi xuống, sau đó nhận lấy thực đơn trên tay người phục vụ rồi đưa một bản cho Tần Minh Tú: “Bà Bạc, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Tần Minh Tú nhìn Thẩm Thanh Ngọc ở trước mặt. Bà ấy hơi khó mà tin nổi. Thẩm Thanh Ngọc bây giờ không còn là cô con dâu suốt ngày nhẫn nhục bấm bụng nuốt giận ở nhà họ Bạc ba năm kia nữa.
Mặc dù trước đó Thẩm Thanh Ngọc cũng hào phóng khéo léo nhưng lại không có được “khí thế” như ngày hôm nay.
Cô rất tự nhiên phóng khoáng. Mặc dù đến muốn nhưng sau khi nói lời xin lỗi xong thì đảo khách thành chủ.
Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng Tần Minh Tú có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa vẻ mặt và lời nói của Thẩm Thanh Ngọc.
Thấy thực đơn được đưa tới trước mặt mình, Tần Minh Tú đánh phải bấm bụng đè tâm trạng phức tạp này xuống: “Được.”