“Ông Bạc, lần trước tôi có chút việc nên chỉ có thể từ chối lời mời của ông, hy vọng ông Bạc không để trong lòng.”
Vừa mở đầu Thẩm Thanh Ngọc đã nói xin lỗi trước, điều này khiến cho ông cụ Bạc cảm thấy tối hôm nay Thẩm Thanh Ngọc hẹn đến là để giải hòa.
Ông ta vốn đang nghiêm nghị, nghe lời Thẩm Thanh Ngọc nói cũng không nhịn được lộ ra chút ý cười: “Là tôi không cân nhắc chu đáo, hiện tại cô Thẩm cũng là một người bận rộn.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Không sao, chỉ là ngày đó quả thật có hơi trùng hợp.”
Câu trước vừa nói không sao, câu sau lại nói chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó là trùng hợp.
Nếu như là trước kia, ông cụ Bạc đã lạnh mặt từ lâu rồi.
Song hôm nay người đến trước là chủ, ông ta không nghe ra hàm ý trong lời của Thẩm Thanh Ngọc.
Trái lại Bạc Minh Tâm đã hiểu ra, cô ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc, không ngờ rằng Thẩm Thanh Ngọc cũng nhìn lại, cuối cùng Bạc Minh Tâm chột dạ, không dám nói thêm gì nữa.
Trước khi đồ ăn đến, Thẩm Thanh Ngọc đã hạ mình, còn xin lỗi về hành động “xúc phạm” khi trước, lời nói tử tế dễ nghe, khiến cho ông nội Bạc thoải mái cực kỳ.
Không lâu sau đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Thẩm Thanh Ngọc mở miệng đề nghị ăn cơm trước.
Tuy nhiên ông cụ Bạc muốn tranh thủ cho kịp thời cơ, luồn tay xuống bàn vỗ vào Bạc Minh Tâm ở bên cạnh: “Tâm Tâm, không phải cháu nói tối nay đến sẽ thành khẩn nói lời xin lỗi cô Thẩm sao?”
Từ khi bước chân vào đây Bạc Minh Tâm đã vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên bị ông nội Bạc gọi tên thì tay đang cầm đũa của cô ta lập tức buông lỏng, chiếc đũa rơi xuống bàn rồi lại lăn trên đất, âm thanh hết sức đột ngột.
Không ai nói chuyện trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn ăn đều đổ dồn về phía Bạc Minh Tâm.
Sắc mặt của ông cụ Bạc rất tệ, dẫu sao đi ra ngoài dùng cơm, loại chuyện tùy tiện làm rơi đũa này, nhỏ thì bảo là cầm đũa không chắc, lớn thì nói là không được dạy dỗ.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Tâm, cười khẽ: “Cô Bạc có vẻ rất khẩn trương nhỉ.”
“Nó lo rằng mình sẽ nói sai đấy.”
Thẩm Thanh Ngọc cười như không cười nhìn Bạc Minh Tâm: “Thật thế sao, cô Bạc?”
Bạc Minh Tâm miễn cưỡng nở nụ cười: “Đúng vậy, chuyện xảy ra trước kia là do tôi không hiểu chuyện, cô Thẩm, tôi xin lỗi cô.”
Cô ta nói xong thì bưng tách trà bên cạnh mình lên: “Cô Thẩm, cô là người tốt đừng chấp nhặt kẻ đê hèn này, chuyện trước kia cũng đừng so đo với tôi nữa, từ nay về sau tôi sẽ không làm chuyện gì xúc phạm đến cô, hôm nay tôi lấy trà thay rượu, chính thức nói xin lỗi với cô.”
“Khoan đã.”
Bạc Minh Tâm còn chưa uống được tách trà, Thẩm Thanh Ngọc đã cười ngăn cô ta lại: “Cô Bạc, tôi là người làm việc gì cũng phải hiểu rõ mọi chuyện, cô nói cô xin lỗi tôi về chuyện trước kia, nhưng tôi lại không biết sự kiện mà cô nhắc đến là gì, dẫu sao cô Bạc đây thật sự rất lợi hại, chuyện xúc phạm tôi đã làm rất nhiều lần rồi.”
Ông nội Bạc cũng nghe ra mấy phần giễu cợt trong lời nói của Thẩm Thanh Ngọc, nhưng khi tới đây ông ta không nghĩ nhiều đến như vậy.
Tuy nhiên Bạc Minh Tâm thì khác, cô ta hiểu rất rõ mục đích tối hôm nay của Thẩm Thanh Ngọc.
Cô ta biết rằng bữa cơm này sẽ không trôi qua dễ dàng như vậy, Bạc Minh Tâm cắn răng: “Cô Thẩm, quả thật trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tối nay tôi ở đây là để chân thành xin lỗi cô, cô có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng.”
Nghe được lời này của Bạc Minh Tâm, Thẩm Thanh Ngọc thẳng thừng bật cười, ngay sau đó cầm lấy mấy tấm ảnh trên tay Phó Ngọc Lam ném tới trước mặt Bạc Minh Tâm và Bạc Vĩnh Cơ: “Cô Bạc thật sự rất có lòng thành, những chuyện trước đây vẫn chưa cụ thể lắm, hôm nay cô lại bắt đầu làm phiền đến tôi. Thành ý của cô Bạc đây, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng!”