Chuyện Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành đánh nhau vì Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng lan truyền, dịp lớn như vậy mà hai người đánh nhau, chuyện này muốn giấu cũng khó.
Nhà họ Thẩm là người tổ chức bữa tiệc lần này, Phó Ngọc Hải ngất xỉu được đưa vào viện, có thế nào thì nhà họ Thẩm cũng phải cử một đại diện vào cùng.
Thẩm Thanh Ngọc thương bố mẹ đã lớn tuổi, đêm hôm còn phải vất vả nên tất nhiên cô sẽ không để họ tới, vì vậy chỉ có thể là cô đích thân ra mặt thôi.
Trần Ánh Nguyệt cũng đi theo, trên đường, Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc ngồi bên cạnh, mấy lần định nói rồi lại thôi, cô ấy không dám mở miệng hỏi.
Cô ấy thực sự sững sờ, chuyện chưa tới mười phút, rõ ràng Phó Ngọc Hải bảo có chuyện muốn nói với Thẩm Thanh Ngọc, sao tự dưng lại dính cả Bạc Minh Thành vào, hơn nữa còn đánh nhau.
Đánh thì đánh đi, nhưng Phó Ngọc Hải đánh không lại Bạc Minh Thành, còn bị Bạc Minh Thành đánh ngất, thế này quả thực hơi ngại.
Tất nhiên, bữa tiệc sinh nhật lần đầu tiên được tổ chức lớn trong mấy mươi năm qua của Thẩm Quốc Vinh lại xảy ra chuyện tồi tệ thế này, Trần Ánh Nguyệt rất hiểu cho tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc lúc này.
Trần Ánh Nguyệt hiếm khi im lặng cả quãng đường, xe đến cổng bệnh viện, cuối cùng cô ấy không nhịn nổi nữa: “Tiểu Ngũ, tại sao hai người họ đánh nhau thế?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy: “Không biết.”
“Cậu ở đó mà cậu không biết sao?”
Trần Ánh Nguyệt cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc đang qua quýt cho xong chuyện, thế này quá đáng lắm!
“Phó Ngọc Hải đang nói chuyện với tớ, đột nhiên Bạc Minh Thành kéo anh ta ra rồi đánh nhau.”
Trần Ánh Nguyệt nghe Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì không khỏi ‘chậc’ một tiếng: “Không ngờ máu ghen của Bạc Minh Thành nhiều thế.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe lời nhận xét không đáng tin của Trần Ánh Nguyệt, không vui liếc cô ấy: “Cậu đi theo để ở bên tớ hay là đi để xem náo nhiệt?”
“Tất nhiên là theo để ở bên cậu rồi!”
Nhưng mà tiện thể xem náo nhiệt luôn.
Trần Ánh Nguyệt cười, biết điều ngậm miệng.
Cô ấy cũng không cố ý, nhưng con người thì ai mà chẳng thích hóng hớt.
Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn không tin cô ấy, lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa phòng bệnh của Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải đã tỉnh rồi, bác sĩ nói không kiểm tra ra vấn đề gì, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, đều là vết thương ngoài da cả.
Phó Ngọc Hải nằm trên giường bệnh, vết thương trên khóe miệng đã được xử lý, bên má trái bị Bạc Minh Thành đấm một cú đã có thể thấy rõ vết bầm.
Thấy Thẩm Thanh Ngọc đi vào, Phó Ngọc Hải đặt điện thoại xuống: “Xin lỗi.”
Trần Ánh Nguyệt bên cạnh nghe Phó Ngọc Hải nói câu này thì cười giễu một tiếng: “Anh Phó, anh cũng giỏi thật, tối nay là dịp gì chứ, không ngờ anh lại đánh nhau với Bạc Minh Thành. Anh đánh thì cứ đánh đi, nhưng vẫn đánh không lại.”
“À, tôi không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy anh mất mặt quá.”
Thẩm Thanh Ngọc ở bên cạnh cũng không ngăn mấy lời chế giễu của Trần Ánh Nguyệt, cô nở nụ cười nhàn nhạt, hệt như đang xem kịch.
Phó Ngọc Hải cũng không để bụng những lời Trần Ánh Nguyệt nói, anh ta chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Em vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi của tôi.”
Phó Ngọc Hải vừa thốt ra câu này, Trần Ánh Nguyệt bên cạnh lập tức nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Câu hỏi gì đấy?”
Thẩm Thanh Ngọc nhớ đến những lời Phó Ngọc Hải đã hỏi bên tai cô, rõ ràng hơn nửa tiếng trôi qua rồi nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông.
“Không có gì.”
Thẩm Thanh Ngọc đáp một tiếng, sau đó nhìn Phó Ngọc Hải: “Tôi tin.”
Dung Lam Lê là chị dâu anh ta mà, đã biết từ lâu rồi.
Thẩm Thanh Ngọc lại nhìn Phó Ngọc Hải: “Anh Phó đã không sao, vậy tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.”
“Đợi đã.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa xoay người, Phó Ngọc Hải phía sau đột nhiên gọi cô dừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc khẽ cau mày: “Anh Phó còn việc gì khác sao?”
Tối nay xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng cô vốn đã không tốt.
“Tôi đói rồi, cô Thẩm không ngại xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua chút đồ ăn giúp tôi chứ?”
Anh ta nói xong, ngập ngừng rồi lại bổ sung một câu: “Tất nhiên, nếu ngại thì cũng không sao, không phải là tôi không thể nhịn.”
Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh cảm thấy tên Phó Ngọc Hải này đúng là mặt dày: “Vậy anh nhịn đi!”
Nói xong, Trần Ánh Nguyệt kéo Thẩm Thanh Ngọc, dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.