Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: “Cậu Phó học nhanh lắm.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, nụ cười trong đôi mắt đào hoa dần đậm lên: “Bạn gái tương lai dạy giỏi.”
Người đàn ông này, cười lên dễ khiến xung quanh trở nên lu mờ, anh ta sáng chói rực rỡ nhất.
Thẩm Thanh Ngọc tự nhận mình có định lực, nhưng bị Phó Ngọc Hải nhìn như vậy cũng khiến mặt cô nóng lên đỏ mặt, chột dạ.
Cô cúi đầu, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Người bán đấu giá dưới đài đã giải quyết dứt khoát, tối nay Bạc Minh Thành là con cá lợi nhất, đầu tiên lấy là một bình hít giá ba trăm vạn với giá bốn trăm vạn, sau đó lại lấy bức tranh giá năm trăm vạn với giá bảy trăm năm mươi vạn.
Châu Du Dân cũng cảm thấy tối nay Bạc Minh Thành hơi giống người giàu ngu ngốc dư tiền, anh ta mở miệng, muốn nói bức tranh đó không đáng giá này, nhưng thấy vẻ mặt lạnh như băng của Bạc Minh Thành, anh ta vẫn phải nhịn.
Lúc rời đi, bốn người oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở cửa cầu thang.
Châu Du Dân mở miệng gọi Thẩm Thanh Ngọc một tiếng: “Thẩm Thanh Ngọc!”
Thẩm Thanh Ngọc thờ ơ cười: “Cậu Châu.”
Cô gật đầu, một sau một sau rời khỏi đó với Phó Ngọc Hải.
Bạc Minh Thành nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt trầm xuống, sau đó cũng rời khỏi hội trường.
Thẩm Thanh Ngọc bước lên chiếc xe Porsche Cayenne vô cùng nổi bật, phát hiện Phó Ngọc Hải đang nhìn mình.
Cô nghi ngờ nhìn anh ta một cái, chỉ nghe người đàn ông cười khẽ nói một câu: “Không tệ.”
“Cậu Phó?”
Phó Ngọc Hải không giải thích, chầm chậm lái xe đi: “Đói không?
Thẩm Thanh Ngọc cũng không để ý: “Không đói.”
Phó Ngọc Hải cười nhìn cô, sau đó không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại dưới khu chung cư của Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc tháo dây an toàn, vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Ngọc Hải đưa một hộp quà qua.
Cô nhướng mày: “Cậu Phó, đây là?”
“Quà cảm ơn.”
Thẩm Thanh Ngọc không nhận, nhìn anh ta, cười hờ hững một tiếng: “Là quà cảm ơn hay là gì khác?”
“Có gì khác nhau? Không phải đều tặng em sao?”
Anh ta như kiểu có lý chẳng sợ, ánh sáng như sao trong đôi mắt đào hoa cứ sáng chói, Thẩm Thanh Ngọc cũng chẳng nổi giận được.
Nhưng cô không thích tùy tiện nhận quà của người khác giới: “Xin nhận tấm lòng.”
Chân mày Phó Ngọc Hải giật giật, cũng không miễn cưỡng cô.
Thẩm Thanh Ngọc xuống xe: “Đi đường cẩn thận, cậu Phó.”
“Nếu không cẩn thận thì sao?”
“…”
Lần đầu Thẩm Thanh Ngọc nghe người ta tự rủa mình như vậy, cô hơi cạn lời.
Phó Ngọc Hải cong môi: “Nói đùa thôi, về đi, tôi biết em sốt ruột muốn thoát khỏi tôi.”
“Cũng… không vội như vậy.”
Thẩm Thanh Ngọc đóng cửa xe, quay người đi về phía chung cư.
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng ngày càng xa của cô, ý cười trong đôi mắt đào hoa càng nồng đượm.
Vừa về đến chung cư chưa bao lâu, Thẩm Ngọc Thanh gặp phải truy hỏi của Trần Ánh Nguyệt: “Trên hotsearch, nghe nói hai người Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải tranh đồ, có phải vì cậu không, Tiểu Ngũ?”
Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng, mở weibo lên, quả nhiên thấy chuyện hai người Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành đấu giá lại lên hotsearch.
Nhưng lần này khác lần trước là cô tự nhiên lại trở thành người trong cuộc tranh đấu của hai người họ.
Đương nhiên không xem bình luận thì thôi, dù sao con “gà rừng” như cô cũng không quan tâm Phó Ngọc Hải hay Bạc Minh Thành, cô đều không xứng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không quan tâm, trả lời Trần Ánh Nguyệt một từ: Biến.
Nói một cách ngắn gọn thì cô không hề liên quan gì đến chuyện của hai người Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành cả.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc nghĩ vậy, có người lại không nghĩ vậy.
Ngày hôm sau, lúc ông nội Bạc tìm đến cô, Thẩm Thanh Ngọc vẫn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng biểu cảm của Phó Ngọc Lam chứng minh cô không nghe lầm.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Mời ông ta vào đi.”
Tuy không muốn thấy ông già này, nhưng người ta đã tìm đến cửa rồi.