Thẩm Thanh Ngọc mở tài liệu Phó Ngọc Lam đưa cho ra, năm phút sau, cô ngẩng đầu lên, nét mặt lạnh lùng: “Họp trước đã.”Phó Ngọc Lam gật đầu, thấy nét mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Ngọc cũng không nhiều lời: “Vâng, thưa cô Thẩm.”
Kết quả điều tra khá bất ngờ, người bỏ thuốc cô tối đó lại là Trần Nguyên Thảo, một người tình cũ của Phó Ngọc Hải.
Đây là chuyện Thẩm Thanh Ngọc chưa từng nghĩ đến. Cô còn nghĩ chuyện này đến hơn phân nửa khả năng phải có liên quan đến hai chị em Lâm Mai Chi.
Nhưng khi điều tra ra, toàn bộ người tối hôm đó lại do Trần Nguyên Thảo gọi tới.
Trần Nguyên thảo là cô bạn gái mấy năm trước của Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc dĩ nhiên không biết mấy chuyện này nhưng thư ký Phó rất cẩn thận, cô ấy còn điều tra cả thân phận của Trần Nguyên Thảo.
Năm nước trước, Trần Nguyên Thảo ra mắt với vai trò người mẫu, ba năm trước được Phó Ngọc Hải nhắm trúng, hai người yêu đương được khoảng một tháng, Trần Nguyên Thảo cũng nổi lên nhờ Phó Ngọc Hải. Tuy nhiên một năm trước, do bị cuốn vào scandal giường chiếu nên ngay sau đó, Trần Nguyên Thảo đã lập tức bị công ty đóng băng hoạt động.
Sau khi bị đóng băng hoạt động, hình như Trần Nguyên Thảo đã tìm tới Phó Ngọc Hải nhưng đến mặt anh ta mà cô ta còn chẳng thấy đâu.
Tháng trước, Trần Nguyên Thảo đích thân đến công ty Phó Ngọc Hải há miệng chờ sung, cuối cùng cũng gặp được anh ta.
Không ai biết hai người họ đã nói gì với nhau nhưng sau đó Trần Nguyên Thảo không đến tìm Phó Ngọc Hải nữa.
Tuy không đến tìm Phó Ngọc Hải nhưng Trần Nguyên Thảo lại đến tìm Thẩm Thanh Ngọc.
Không thể không nói cô Trần Nguyên Thảo này đúng là to gan lớn mật thật, dám bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc, còn dám bỏ thuốc cả Bạc Minh Thành.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc rời khỏi phòng họp đã là chuyện của hai tiếng sau.
Kết quả điều tra đã có, cô lớn bằng ngần này, đây là lần thứ hai bị người ta hại như vậy, dĩ nhiên không thể cứ nhắm mắt cho qua chuyện này được.
Chỉ không ngờ, Bạc Minh Thành lại tìm đến cửa.
“Cô Thẩm, cậu hai nhà họ Bạc muốn gặp cô.”
Nghe Phó Ngọc Lam nói vậy, Thẩm Thanh Ngọc cau mày: “Ở đâu?”
“Anh ta đã đến trước cửa rồi.”
Hầy, đến nhanh thật.
Xem ra Bạc Minh Thành cũng đã điều tra ra chuyện đêm ấy rồi.
“Cho anh ta vào đi.”
Mặc dù cô không muốn gặp gỡ Bạc Minh Thành nhưng anh cũng xem như người bị hại.
Phó Ngọc Lam gật đầu, ra ngoài mời Bạc Minh Thành vào.
Mặc dù cô ấy không thích Bạc Minh Thành nhưng thân là thư ký phải biết giữ phép tắc: “Mời tổng giám đốc Bạc.”
Đây là lần đầu tiên Bạc Minh Thành đến phòng làm việc của Thẩm Thanh Ngọc, có hơi khác so với tưởng tượng của anh, phong cách vô cùng đơn giản và nghiêm túc.
Bạc Minh Thành liếc nhìn bài trí trong phòng làm việc, cuối cùng mới chuyển mắt nhìn sang Thẩm Thanh Ngọc ngồi ở bàn: “Đã điều tra ra rồi.”
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi lụa dài tay cổ tròn màu trắng, trang điểm nhẹ, đơn giản nhưng vẫn cuốn hút.
Anh biết Thẩm Thanh Ngọc rất xinh đẹp.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam biết ý đóng cửa, rời đi ngay.
Trong phòng làm việc chỉ còn hai người bọn họ: “Vừa khéo, thư ký Phó cũng mới tra ra được.”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Bạc Minh Thành hơi thay đổi.
Kết quả điều tra bên phía Thẩm Thanh Ngọc ra sao, anh biết rất rõ.
“Ý của tổng giám đốc Bạc là?”
Anh không nói gì, Thẩm Thanh Ngọc lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Giữa cô và Bạc Minh Thành không cần phải nói chuyện cũ tình xưa.
Giữa bọn họ cũng chẳng có tương lai tốt đẹp gì.
“Chuyện này có liên quan đến Phó Ngọc Hải.”
Thẩm Thanh Ngọc khẽ hừ một tiếng: “Vậy nên?”
Thái độ thản nhiên như vậy của Thẩm Thanh Ngọc khiến trái tim Bạc Minh Thành không được yên, chuyện này có liên quan đến Phó Ngọc Hải mà hình như cô chẳng giận chút nào.
Bạc Minh Thành hạ mắt: “Đêm đó giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, có cần tôi thanh minh không?”
“Thanh giả tự thanh.”
Thẩm Thanh Ngọc biết mục đích chuyến ghé thăm này của Bạc Minh Thành nhưng cô không muốn nhiều lời với anh nữa: “Chuyện này, tự tôi sẽ xử lí, còn tổng giám đốc Bạc định xử lí sao thì không liên quan đến tôi. Tôi còn có việc phải làm, không tiễn anh nhé.”
Thẩm Thanh Ngọc nói rồi ấn điện thoại nội bộ, gọi Phó Ngọc Lam vào: “Thư ký Phó, giúp tôi đưa tổng giám đốc Bạc xuống tầng nhé.”