Từ sau đêm hôm đó, đã gần một tuần Thẩm Thanh Ngọc không gặp Phó Ngọc Hải.
Sau khi cô và Bạc Minh Thành ly hôn, Phó Ngọc Hải cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cô, lần này lại đến một tuần anh ta không đến tìm cô. Thẩm Thanh Ngọc biết, đêm hôm đó chắc hẳn đã hao hết lòng nhẫn nại của cậu Phó rồi.
Trước đây đã nghe người ta nói Phó Ngọc Hải rất đa tình, mắt nhìn cũng rất tốt, tìm bạn gái toàn là những người xinh đẹp hạng nhất.
Trước đây Thẩm Thanh Ngọc không quen Phó Ngọc Hải, cũng không chưa từng xuất hiện chung lần nào, nếu như không có Trần Ánh Nguyệt nhiều chuyện bên tai, cô cũng không biết những chuyện này.
Hôm nay xem ra, có đôi khi tin đồn cũng rất chính xác.
Từ nhỏ Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn khuôn mặt của Lương Thanh Hà mà lớn lên, bà ngoại và dì nhỏ đều là những người đẹp hiếm có, thẩm mỹ của cô cũng đã được nâng cấp từ lâu.
Nhưng người bạn gái mới đứng bên cạnh Phó Ngọc Hải hôm nay cũng đã khiến cô phần nào ngỡ ngàng trước nhan sắc ấy.
Xinh đẹp, quá xinh đẹp.
Nhưng có đẹp hơn nữa không thể cứ mãi nhìn chằm chằm vào người ta, Thẩm Thanh Ngọc thu lại ánh mắt, mỉm cười với Phó Ngọc Hải: “Cậu Phó.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô một cái, cũng mỉm cười: “Cô Thẩm.”
Chỉ một câu mở đầu, so với những gì đã trải qua trước đêm hôm đó, một tiếng “cô Thẩm” nhạt nhẽo này thật sự quá xa lạ.
Thẩm Thanh Ngọc là người thông minh, khoảng thời gian trước chuyện Phó Ngọc Hải theo đuổi cô mọi người đều biết, bây giờ Phó Ngọc Hải đã có tình yêu mới thì đương nhiên phải giữa khoảng cách.
Thẩm Thanh Ngọc tin rằng, Phó Ngọc Hải thật sự là một người bạn trai rất tốt, việc săn sóc cho bạn gái mình như thế Phó Ngọc Hải vẫn làm được, cô cũng không cảm thấy quá đáng.
Ngược lại là Trần Ánh Nguyệt đuổi theo sau, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Phó Ngọc Hải, thì đổi sắc mặt, không nhịn được mà giễu cợt: “Lâu quá không gặp cậu phó, cô gái này lạ mặt quá, bạn gái mới của cậu Phó à?”
Từng chữ trong câu nói của Trần Ánh Nguyệt đều như bọc kim, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn cô ấy một cái: “Ánh Nguyệt.”
Trần Ánh Nguyệt bĩu môi, không cam lòng.
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Phó Ngọc Hải bỗng cười lên một tiếng, vươn tay với Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm, xin chào, tôi tên là Dung Lam Lê, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cánh tay của Dung Lam Lê vươn đến trước mặt mình, hiếm khi sững sờ một hồi, nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại, vươn tay nắm lấy: “Cô Dung.”
Trong đôi mắt hạnh của Dung Lam Lê tràn ngập ý cười, vẻ mặt thân thiện nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Cùng nhau uống một ly chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng cười, chỉ có điều nụ cười của cô nhạt hơn rất nhiều: “Không đâu, tôi còn có việc, không làm phiền hai người nữa.”
Côi nói xong, nhìn sang Phó Ngọc Hải vẫn chưa nói tiếng nào bên cạnh Dung Lam Lê: “Cậu Phó, cô Dung, tôi đi trước đây.”
Bất chợt gặp phải Phó Ngọc Hải và tình yêu mới của anh ta, Trần Ánh Nguyệt quẳng luôn mười lăm vạn kia ra sau đầu, thấy Thẩm Thanh Ngọc nói đi là đi, cô ấy sững người trong giây lát, tưởng rằng Thẩm Thanh Ngọc bị kích thích đến đau lòng, cô ấy trừng Dung Lam Lê với Phó Ngọc Hải một cái rồi vội vàng cất bước đuổi theo.
“Tiểu Ngũ, xảy ra chuyện gì vậy, tên Phó Ngọc Hải kia chẳng phải đang theo đuổi cậu sao?”
Nghe Trần Ánh Nguyệt nói thế, Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Ồ, quên nói với cậu, cậu Phó đã không còn theo đuổi tớ từ lâu rồi.”
Trần Ánh Nguyệt sững sờ trong giây lát mới phản ứng lại, không khỏi phỉ nhổ một tiếng: “Cái tên cặn bã này.”
Thẩm Thanh Ngọc tranh cãi: “Chẳng phải trước đây cậu nói cậu Phó rất tốt hay sao?”
“Anh ta đa tình quá! Đàn ông đa tình thì có tác dụng gì?”
Trần Ánh Nguyệt lại mắng thêm một câu: “Tiểu Ngũ, chắc cậu không có cảm giác gì với anh ta đâu nhỉ?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe đã biết Trần Ánh Nguyệt lại nghĩ nhiều rồi: “Cậu giàu trí tưởng tượng như vậy, sao không viết tiểu thuyết đi?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa mở cửa xe: “Tớ phải trở về lấy tài liệu, đừng có đi theo.”
“Không phải chứ, bây giờ là thời gian tan ca, cậu tăng ca cái gì hả?”
Thẩm Thanh Ngọc không nhìn cô ấy, chỉ cắm chìa khoá vào rồi khởi động xe: “Hưởng thụ niềm vui của việc kiếm tiền.”
Cá mặn Trần Ánh Nguyệt: “…”