Chuyện lên men đến cuối cùng, trên mạng đều đang ủng hộ Thẩm Thanh Ngọc rời xa Bạc Minh Thành.
Ông cụ Bạc tức giận đến huyết áp muốn dâng cao: “Minh Thành có gì không tốt, làm sao lại không xứng với Thẩm Thanh Ngọc?”1
Đối mặt vấn đề này của ông cụ Bạc, Bách Gia Tính thực sự có hơi khó khăn: “Dân mạng không hiểu rõ sự thật, phần lớn là suy đoán chủ quan, ông đừng tức giận với bọn họ.”1
Bạc Vĩnh Cơ hừ lạnh một tiếng: “Vô tri!”
Mà một bên khác.
Thẩm Thanh Ngọc biết Bạc Minh Thành xin lỗi còn có lên men đến cuối cùng, đã là hơn chín giờ đêm, cô và Trần Ánh Nguyệt mới từ trên máy bay xuống, Trần Ánh Nguyệt vừa mở mang ra đã thấy Đàm Anh Phương gửi ảnh chụp màn hình hotsearch cho mình.
Trần Ánh Nguyệt nhìn lướt qua, lạp tức vui vẻ, vội vàng đưa cho Thẩm Thanh Ngọc ở bên cạnh: “Tiểu Ngũ, cậu xem, Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải còn ‘đánh’ cả trên mạng, thú vị.”
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy điện thoại di động nhìn lướt qua rồi trả di động lại cho Trần Ánh Nguyệt: “Tùy bọn họ.”
Dù sao hiện tại cô chỉ muốn kiếm tiền, những chuyện xấu này, Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn lẫn vào chút nào.
Trần Ánh Nguyệt vốn còn muốn nói vài lời, thấy thái độ Thẩm Thanh Ngọc thế này, cô ấy cười ha hả một tiếng, cũng không có ý định nhắc lại trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, dù sao hôm nay cô ấy mới lấy được không ít chỗ tốt từ chỗ mẹ Thẩm. Nể mặt quần áo và túi xách, hôm nay cô ấy sẽ làm cô bạn thân hiền lành tốt bụng.
“Đúng, đừng để ý tới bọn họ, kiếm tiền quan trọng.”
Nghe được lời này của cô ấy, Thẩm Thanh Ngọc cười nhạt liếc cô ấy, cũng lười vạch trần cô ấy.
Thời gian cũng không sớm, Thẩm Thanh Ngọc không báo cho Phó Ngọc Lam tới đón, hai người lấy hành lý trực tiếp kêu một chiếc xe taxi về nội thành.
Hơn mười giờ đêm xe cộ chạy trên đường Lâm thành cũng không ít, xe taxi vừa chạy vào đường cao tốc mấy trăm mét đã xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Ngọc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh đang tám chuyện tuyên bố trên mạng của hai người Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải với Đàm Anh Phương, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, “Bành” một cái, ai cũng không kịp phản ứng. Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đụng về phía trước, điện thoại trên tay Trần Ánh Nguyệt trực tiếp rớt xuống, người cũng theo quán tính đụng vào phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Thẩm Thanh Ngọc mơ hồ, rõ ràng sau đó cô nghe được Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh gọi mình một tiếng: “Tiểu Ngũ…”
Giọng nói yếu ớt, Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn sang Trần Ánh Nguyệt: “Cậu sao rồi?”
Thẩm Thanh Ngọc kiểm tra một hồi, chỉ thấy Trần Ánh Nguyệt ngoại trừ chỗ trán có chút trầy da, cũng không có đáng ngại gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khó hiểu dây an toàn của mình, lại cởi dây an toàn trên người Trần Ánh Nguyệt: “Trước tiên xuống xe.”
Xe lớn rẽ ngoặt dừng lại, cuối cùng đụng vào lề đường, đúng lúc Trần Ánh Nguyệt ngồi ở bên kia, cửa sổ xe đã bị vỡ, may mắn hai người đều cài dây an toàn, không bị thương gì, chỉ là đầu bị va vào một phát, phải đến đi bệnh viện làm kiểm tra não bộ.
Tài xế bị thương nặng hơn các cô nhiều, bởi vì đầu xe bị xe hàng nhỏ chạy qua đụng vào, đầu xe tổn hại nghiêm trọng, hai chân tài xế đều bị đè.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua, không dám tùy tiện động vào tài xế, chỉ có thể nhìn Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh.
Rất nhanh xe cứu thương tới, ba người cùng nhau đến bệnh viện, Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt làm kiểm tra não bộ, có chấn động não rất nhỏ, cánh tay trầy da cũng ít, thứ khác cũng không đáng lo ngại.
Hai người làm xong kiểm tra, lại ghi chép đơn giản là có thể rời khỏi bệnh viện.
Thẩm Thanh Ngọc gọi điện cho Thẩm Quốc Vinh báo bình an, chuyện tai nạn xe cộ không nói cho Thẩm Quốc Vinh, sợ dọa bọn họ.
Vừa cúp điện thoại, tay bị Trần Ánh Nguyệt va vào một phát, Thẩm Thanh Ngọc chậc một tiếng: “Tay cậu bị thương à?”
“Không phải, cậu xem ai tới kìa.”
Nghe được lời này của Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía, liếc mắt đã thấy Phó Ngọc Hải bước nhanh mà đến.