Thẩm Thanh Ngọc sờ môi, nụ cười trên mặt vừa đúng mực, lễ phép lại không mất khách sáo.
Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc trước mặt, liếc mắt nhìn thấy sự lạnh lùng và xa lánh trong đôi mắt hạnh kia như cứa vào lòng anh.
Phó Ngọc Hải nâng ly, chạm vào ly đế cao của Thẩm Thanh Ngọc: “Đêm nay cô Thẩm rất đẹp.”
Thẩm Thanh Ngọc cong môi nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Bạc Minh Thành ở bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, ngón tay hơi siết nhẹ ly đế cao, muốn nói cái gì đó nhưng từ trước đến nay, anh không thể “nói năng ngọt xớt” như Phó Ngọc Hải được.
Cuối cùng Bạc Minh Thành vẫn không nói gì.
Vòng tròn luẩn quẩn của các tầng lớp trên lớn như vậy, tối hôm nay, mười người tới thì hết chín người là người quen.
Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành đứng chung một chỗ đã đủ thu hút ánh mắt của người rồi, hết lần này đến lần khác phía trước còn thêm một Thẩm Thanh Ngọc, thế này không muốn người khác chú ý thì quá khó.
Một người là chồng trước, người kia lại là người theo đuổi cách đây không lâu.
Chậc chậc chậc, ba người như vậy đứng chung một chỗ, thấy thế nào cũng giống như sắp diễn một vở kịch lớn!
Bất kể là Phó Ngọc Hải hay Bạc Minh Thành, ở trong một dịp như thế này, thái độ của Thẩm Thanh Ngọc với người nào tốt hơn đều khơi dậy sự tưởng tượng của mọi người.
Sau khi bắt chuyện, Thẩm Thanh Ngọc lễ phép mỉm cười, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Lam cách đó không xa, ném thẳng hai củ khoai lang nóng bỏng tay Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành lên tay cô ấy: “Thư ký Phó, bắt chuyện với cậu Phó và cậu Bạc giúp chị nhé.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành: “Cậu Phó, cậu Bạc, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”
Dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc lập tức xoay người rời đi.
Cũng thật trùng hợp, ngay lúc Thẩm Thanh Ngọc vừa quay lại thì thấy Trần Ánh Nguyệt và bố mẹ cô ấy tiến vào.
Tốt rồi, cô cũng không phải cố ý rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc vội vàng cầm ly đế cao nghênh đón: “Nguyệt Nguyệt, dì, chú Trần.”
Quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Thẩm luôn luôn tốt đẹp, Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt lại là chị em tốt mặc chung một cái quần lớn lên, tất nhiên Trần Văn Sơn và Tiêu Vân Lam sẽ tới tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của Thẩm Quốc Vinh.
“Hôm nay Tiểu Ngũ thật xinh đẹp!”
Tiêu Vân Lam là người vô cùng si mê sắc đẹp, lúc trước bà ấy gả cho Trân Văn Sơn cũng vì xem trọng khuôn mặt của ông ấy.
Khi còn bé Thẩm Thanh Ngọc tinh xảo đáng yêu, về sau ngũ quan ngày càng nảy nở trở nên xinh đẹp. Không phải Trần Ánh Nguyệt không đẹp mà khi đứng bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, con gái rượu ngay lập tức trở nên không hợp mắt bằng.
Mỗi khi Tiêu Vân Lam nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đều rất vui vẻ, trước đây còn muốn đổi Trần Ánh Nguyệt với cô, cũng may Trần Ánh Nguyệt và Thẩm Thanh Ngọc thân thiết như chị em, Lương Thanh Hà cũng tốt với Trần Ánh Nguyệt, nếu không cô ấy đã buồn bực chết từ lâu rồi.
Tiêu Vân Lam nói xong, mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Trần Ánh Nguyệt đã quen từ lâu, không nhịn được trợn mắt: “Mẹ, mẹ làm bậy cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ, đây là dịp gì, sao mẹ cứ nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ như vậy, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào.”
Tiêu Vân Lam hừ một tiếng: “Bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó, Tiểu Ngũ lớn lên xinh đẹp, mẹ nhìn nhiều vài lần, tâm trạng sẽ vui hơn mấy phần.”
“Rất lâu rồi mẹ không thấy Tiểu Ngũ ăn mặc lộng lẫy như thế, hôm nay nhìn nhiều thêm mấy lần thì làm sao?”
Thẩm Thanh Ngọc hơi xấu hổ, tự mình dẫn vợ chồng nhà họ Trần vào trong: “Dì, chú Trần, con dẫn hai người lên lầu nghỉ ngơi một lát nhé, tiệc rượu còn chưa bắt đầu nhanh như vậy đâu.”
Tiêu Vân Lam cũng đau lòng Thẩm Thanh Ngọc mệt mỏi: “Tiểu Ngũ, không cần phiều thế đâu, dì với chú Trần con cũng không phải người ngoài, tối hôm nay có nhiều khác quý, con cứ đi đón tiếp người khác đi.”
Nói xong, Tiêu Vân Lam liếc Trần Ánh Nguyệt: “Con cũng đừng nhàn rỗi, đi giúp Tiểu Ngũ dẫn khách mời vào trong đi.”
Trần Ánh Nguyệt bĩu môi: “Chẳng biết con có phải do mẹ sinh ra không nữa.”
“Nếu không phải do mẹ sinh ra thì con đã chết đói lâu rồi!”
Mẹ yêu bắm giữ mạch máu kinh tế trong tay, Trần Ánh Nguyệt bị nắm trúng chỗ hiểm, lập tức sợ hãi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô ấy, không khỏi khịt mũi bật cười.
“Cậu cười gì đấy hả Tiểu Ngũ? Cậu có tâm trạng cười tớ, còn không bằng nghĩ cách làm sao vứt hai miếng kẹo da trâu Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành kia kìa!”
“Kẹo da trâu?”
Thẩm Thanh Ngọc nhắc lại: “Miêu tả chính xác đấy.”
Nói xong, cô hừ một tiếng, kéo tay Trần Ánh Nguyệt: “Tớ xem bọn họ như trong suốt rồi, đến đây đón tiếp khách mời với tớ nào.”