Châu Du Dân sau khi cất điện thoại vào túi, anh ta liền bước tới chỗ của Thẩm Thanh Ngọc, nhướng mày nói: “Cầu xin tôi đi, tôi sẽ giúp cô đuổi đám người này đi.”
Trần Ánh Nguyệt nghe những lời anh ta nói xong bỗng bật cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng mím môi cười nhẹ, nghiêng đầu liếc nhìn Châu Du Dân, cảm thấy những người bên cạnh Bạc Minh Thành não đều có vấn đề.
Nhiều năm nay, cô chẳng bị ai chặn lại như vậy, nếu có thì cũng là chuyện hồi cấp 2. Không ngờ sau hơn mười năm, cô lại gặp phải loại chuyện như này.
Nghĩ đến cảnh tượng tối nay Bạc Minh Thành đưa Bạc Minh Tâm đi, trong lòng Thẩm Thanh Ngọc có chút khó chịu.
Bây giờ những người này lại chạy đến ngăn cản cô, không cho cô đi. Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn người đàn ông đang chặn đứng mình, cô bật cười nói: “Nếu tôi không nể mặt anh, anh định làm gì nào?”
Châu Du Dân ở bên cạnh nghe thấy, cảm thấy người phụ nữ Thẩm Thanh Ngọc nà đúng là không biết trời cao đất dày là gì cả!
Thoạt nhìn, đám người kia cũng chẳng phải dạng tầm thường gì vậy mà cô lại còn dám ăn nói khiêu khích!
Nhưng ánh mắt mà Thẩm Thanh Ngọc vừa rồi dành cho anh ta tràn đầy sự giễu cợt. Châu Du Dân có chút tức giận, anh ta định cho hai người phụ nữ không biết trời cao đất dày này một bài học trước rồi sau đó mới ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân!
Châu Du Dân quả là một người rộng lượng, mặc dù Thẩm Thanh Ngọc đối xử với anh ta như vậy nhưng anh ta vẫn không rời đi, hơn nữa còn ở lại giúp đỡ cô vào thời khắc mấu chốt~
“Không nể mặt á? Vậy thì đừng trách chúng tôi không nể tình người đẹp như cô!”
Thẩm Thanh Ngọc thu lại nụ cười của mình. Sau khi người đàn ông kia đưa tay ra, cô liền trực tiếp giơ tay kéo cổ anh ta lại, đột nhiên trong không gian bao la bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết động trời của người đàn ông.
Thấy ông chủ mình bị thương, mấy tên côn đồ khác tức tốc lao tới.
Thẩm Thanh Ngọc lâu lắm rồi không động chân động tay, vừa hay hôm nay tâm tình cô lại không tốt, chính vì thế mà cô ra đòn khá dứt khoát, không chút nương tình.
Chỉ trong vòng năm sáu phút, bốn năm tên côn đồ đó lần lượt bị Thẩm Thanh Ngọc đánh gục, quật ngã xuống đất.
Thẩm Thanh Ngọc bèn thu chân mình lại, quay đầu liếc nhìn Châu Du Dân đang kinh ngạc đứng bên cạnh, sau đó cô lại nhìn về phía Trần Ánh Nguyệt nói: “Ánh Nguyệt.”
“Đi thôi!”
Trần Ánh Nguyệt đi tới, đánh nhẹ một cái vào bả vai Thẩm Thanh Ngọc nói: “Vất vả, vất vả cho cậu rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc gạt tay cô ấy ra: “Cũng thường thôi, không thú vị lắm.”
Châu Du Dân đứng đằng sau nghe được những lời này, anh ta có chút không nói nên lời: “…”
Nghĩ tới những gì lúc nãy vừa nói, anh ta cảm thấy bản thân mình hệt như một tên ngốc.
Đến lúc Châu Du Dân định thần lại thì cũng là lúc Thẩm Thanh Ngọc và xe cô biến mất. Anh ta nhanh chóng đăng đoạn video ngắn của mình lên trang cá nhân, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Nữ thần, nữ thật ngoài đời!”
Sau khi dạy dỗ cho vài tên xấu xa kia một bài học, tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc trở nên tốt hơn rất nhiều. Cô lái thẳng xe về nhà, sau khi tắm rửa xong liền chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, cô khui một chai rượu vang đỏ giúp ngủ tốt hơn.
Đêm nay, Thẩm Thanh Ngọc ngủ rất yên bình, không một giấc mộng nào tới quấy phá cô cả.
Sáng hôm sau vừa hay là ngày cuối tuần, nên Thẩm Thanh Ngọc đã hẹn Trần Ánh Nguyệt đi mua xe cùng mình.
Đúng 8 giờ sáng, Trần Ánh Nguyệt lái xe mang bữa sáng tới cho cô. Vừa bước vào cửa, cô ấy đã vội lôi ngay ra chiếc điện thoại líu lo nói: “Tiểu Ngũ, hành động anh hùng của cậu ngày hôm qua bây giờ đã lan truyền khắp trang mạng rồi kìa!”
Thẩm Thanh Ngọc hơi khựng lại, vỗ vỗ mặt của cô ấy: “Cậu quay đoạn video đó à?”
Trần Ánh Nguyệt lắc lắc đầu: “Không phải tớ, mà là con chó ngu ngốc Châu Du Dân!”
Thẩm Thanh Ngọc bỗng bật cười: “Ồ.”
Ôi quả là bất ngờ!
Trần Ánh Nguyệt khịt mũi nói: “Cái tên Châu Du Dân này, tối qua còn dám bảo chúng ta cầu xin sự giúp đỡ từ anh ta, ha ha ha!”
Trần Ánh Nguyệt cũng chẳng ngại gì, cô ấy nhanh chóng bình luật dưới bài viết của Châu Du Dân: “Cậu Châu, chúng tôi phải cầu xin anh ư?”
Sau khi ngủ dậy, Châu Du Dân lập tức nhìn thấy bình luận trong bài đăng của mình: “…”