Thẩm Thanh Ngọc vào trong đã hơn mười phút, cô cũng không gặp Phó Ngọc Hải, cô còn tưởng rằng Phó Ngọc Hải không có ở đây tối nay, nhưng không ngờ lại gặp anh ta vào lúc này.
Trần Gia Đạt không thể chọc tới Phó Ngọc Hải, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Thanh Ngọc rồi chỉ có thể hậm hực quay người rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Phó Ngọc Hải, giơ tay nâng cao chiếc ly rồi cười nói: “Cám ơn.”
“Nên làm thôi.”
Phó Ngọc Hải nâng ly của mình lên, chạm nhẹ vào vành cốc của cô, cười nhạt nhìn cô.
Phó Ngọc Hải nhấp một ngụm rượu đỏ: “Hôm nay tâm trạng cô Thẩm rất tốt.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta hơi nhướng mày: “Coi như không tệ.”
Dù sao gần đây cũng không có gì đặc biệt xấu xảy ra, tất nhiên ngoại trừ chuyện tin đồn sáng nay.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc không thích hành hạ bản thân chỉ vì việc sai trái của người khác, cho dù thế giới bên ngoài có nói kinh khủng thế nào, cô cũng sẽ không khó chịu chút nào.
Gần hai mươi phút sau khi vào hội trường, Thẩm Thanh Ngọc đã biết tất cả những người mà cô nên biết, người nào cần kết giao cô cũng đã kết giao.
Cô để ly rượu đỏ trong tay xuống: “Anh Phó, xin lỗi không thể tiếp chuyện nữa.”
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nói xong, cô tìm đến Phó Ngọc Lam:
“Thư ký Phó, em bảo tài xế lái xe ra đến cửa. Chị vào phòng vệ sinh rồi đi.”
Phó Ngọc Lam gật đầu, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế.
Phòng vệ sinh trong sảnh tiệc hơi xa, lối đi hành lang lại dài, đi đến tận cuối rồi rẽ trái đi tiếp mới đến nơi.
Phòng vệ sinh không có nhiều người, vì vậy Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi phòng vệ sinh rất nhanh, trở lại sảnh chính.
Lúc cô trên đường quay về, lối đi hành lang không có lấy một bóng người, bên cạnh còn có một cánh cửa dẫn ra ban công ngoài trời.
Ban công không lớn, chừng mười hai mười ba mét vuông, có kê hai bộ bàn ghế cà phê để nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Ngọc lờ mờ nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài ban công cách đó năm sáu mét, nhưng không nghe thấy rõ ràng cho đến khi cô bước gần đến ban công, cô nghe thấy hai người bên ngoài đó nhắc đến tên của mình, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi dừng bước chân.
“Cô có nhận ra bộ giới hạn nhà S mà Thẩm Thanh Ngọc mặc không?
Hơn sáu mươi vạn đấy! Có vẻ như cô ta thực sự ôm được một chân đại gia nhỉ!”
“Ồ, vậy là cô chỉ nhìn bộ váy của cô ta mà không để ý tới vòng chân cô ta đeo hôm nay rồi. Đó là kiểu dáng giới hạn, trên thế giới chỉ có 99 chiếc vòng chân thôi, có tiền chưa chắc đã mua được đâu!”
“Có thật không? Có vẻ như gã đại gia của cô ta rất hào phóng! Nhìn trong ảnh ấy, chưa nói đến khuôn mặt gã đại gia của cô ta, mà vóc dáng thậm chí trông rất được, đừng nói là Thẩm Thanh Ngọc tìm bạn trai đấy chứ?”
“Cô thật ngốc, Thẩm Thanh Ngọc ly hôn với Bạc Minh Thành chưa được bao lâu, sao cô ta có thể tìm được một người bạn trai giàu như vậy? Rõ ràng là cô ta đang được bao nuôi!”
“Cô nói đúng, Thẩm Thanh Ngọc đã ly hôn, mà còn là ly hôn với Bạc Minh Thành. Người nào có gia thế một chút sẽ không ngu ngốc đến mức động vào một người như cô ta. Hahaha, nói như vậy, Thẩm Thanh Ngọc ước mơ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sẽ vỡ mộng thôi!”
Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được chậc một tiếng, cô cúi đầu nhìn xuống thời gian trên điện thoại, mới tám giờ rưỡi, còn sớm, cô vẫn đủ thời gian để chỉnh đốn hai kẻ nhiều lời này.
Thu ánh mắt lại, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân trực tiếp đi vào: “Hai quý cô này, tôi có chút nghe không rõ lắm, hai người vừa nói ước mơ gì của tôi sẽ tan vỡ thế?”
Lúc đầu khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, hai người phụ nữ cũng có chút hoảng hốt, nhưng khi thấy xung quanh không có ai khác, họ đã sớm bình tĩnh lại, nhìn Thẩm Thanh Ngọc cười khinh thường: “Cô Thẩm mơ gì thì trong lòng nên tự biết chứ! Cô Thẩm thật sự là người xinh đẹp nhất ở Lâm Thành này. Nói kết hôn cùng với Bạc Minh Thành là kết hôn, mà nói ly hôn với Bạc Minh Thành là ly hôn.”
“Đúng vậy, hiện tại ly hôn cũng chưa bao lâu, vậy mà cô Thẩm đã nhanh chóng có cuộc sống tốt đẹp, tôi có chút hâm mộ! Cô Thẩm, cô thật tài giỏi, có thể truyền dạy cho tôi một chút kinh nghiệm, làm sao sau khi ly hôn có thể tìm được đại gia như vậy?”
Hai người bọn họ thay nhau nói, tôi một câu cô một câu, Thẩm Thanh Ngọc nghe xong bật cười: “Hai quý cô họ gì? Nhưng không cần nói cũng được, nói rồi tôi lại không nhớ, nói chung kiểu người bình thường tôi không bao giờ để ý tới.”
“À mà, con người tôi có một tật xấu, chính là tôi thích ghi âm khi nghe được người khác nói gì đó về mình. Vừa rồi tôi có ghi âm lời nói của hai người. Nếu tôi nhớ không lầm, tôi có rất nhiều người hâm mộ trên Weibo. Không biết nếu tôi phát tán ra ngoài thì có thể đưa hai cô debut luôn được không nhỉ?”