Đêm qua, Thẩm Thanh Ngọc đăng Weibo xong đã ngủ, cô biết hôm sau mình tỉnh lại, trên mạng nhất định là một hồi gió tanh mưa máu.
Ngủ một đêm, hôm nay cô tỉnh lại, người đã tốt hơn rất nhiều.
Trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, một là Lương Thanh Hà, một là Phó Ngọc Lam.
Trong hòm thư cũng có một đống tin chưa đọc, Thẩm Thanh Ngọc ấn vào xem, đa số đều hỏi cô chuyện trên mạng.
Ngay từ đầu Lương Thanh Hà gửi tin nhắn, qua sau một tiếng, đại khái là thấy động thái cô đăng Weibo, trực tiếp gửi bốn năm voice chat tới.
Thẩm Thanh Ngọc bất đắc dĩ nở nụ cười, đêm qua cô bị Bạc Minh Thành kích thích, lại thêm người đang bị cảm, phản ứng chậm lại, không nghĩ chu toàn, trực tiếp đăng Weibo.
Vấn đề này Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà đều biết rồi, lần trước hai người đến nhà họ Bạc khá lịch sự, kết quả không đến mấy ngày lại ồn ào chuyện Lâm Mai Chi vu oan cho Thẩm Thanh Ngọc, khi Thẩm Quốc Vinh biết chuyện này, tức đến xanh mặt, lập tức muốn để thư ký mua vé máy bay tới Nam Thành.
Mấy voice chat kia là họ muốn nói dự định hôm nay tới với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng cuối cùng không biết vì sao đột nhiên Thẩm Quốc Vinh lại nói, vấn đề này để tự cô xử lý trước.
Thẩm Thanh Ngọc nghe xong voice chat, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đây không quá giống phong cách của bà Thẩm và tổng giám đốc Thẩm.
Nhưng Thẩm Quốc Vinh không đến cũng là chuyện tốt, chuyện mấy ngày này nhiều như vậy, đoán chừng bên nhà họ Bạc đã vỡ tổ, lúc này Thẩm Quốc Vinh tới, ông cụ Bạc cũng sẽ không nói được xong.
Trả lời tin nhắn của Phó Ngọc Lam xong, Thẩm Thanh Ngọc quay người vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cảm giác ngủ hơn mười tiếng, hôm nay, mặt khí của Thẩm Thanh Ngọc tốt lên rất nhiều.
Ừ, chỉ là hơi đói bụng.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Ngọc cầm điện thoại di động lên ra khỏi phòng, đối diện đụng phải Trần Ánh Nguyệt đi tới.
“Cậu dậy sớm thế?”
Trần Ánh Nguyệt lau miệng nói: “Cậu cho rằng tớ muốn à, sáng sớm, cậu Phó đã gọi muốn cháy máy!”
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Trần Ánh Nguyệt cảm thấy răng cũng chua.
Sáng sớm điên thoại của cô ấy vang lên không ngừng, Trần Ánh Nguyệt còn đang suy nghĩ là tên điên nào, mới bảy giờ đã gọi liên tục đòi mạng, xem xét là một số lạ, cô ấy càng tức, dự định nhận điện thoại trực tiếp mở miệng mắng chửi người, kết quả còn chưa kịp nói chuyện, nghe Phó Ngọc Hải bảo cô ấy mở cửa, anh ta mua bữa sáng tới, chớ quấy rầy Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại.
Nghe được câu nói sau cùng, Trần Ánh Nguyệt cũng không mắng nổi, chỉ cảm thấy ê răng.
Phó Ngọc Hải sẽ như thế sao?
Khó trách có thể lảng vãng trong bụi hoa còn không dính lá vào người!
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại: “Phó Ngọc Hải gọi điện thoại cho cậu làm gì?”
“Còn có thể làm gì, còn không phải đưa bữa sáng cho cậu à!”
Trần Ánh Nguyệt nói xong, đụng vào vai Thẩm Thanh Ngọc, nháy mắt ra hiệu nhìn cô: “Lại nói, vừa nấu cháo lại đưa bữa sáng cho cậu, hành động này của Phó Ngọc Hải, cậu thật không rung động chút xíu nào sao?”
Trần Ánh Nguyệt vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc thấy Phó Ngọc Hải đứng ở bên cạnh bàn ăn mỉm cười nhìn mình.
“Buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười, trực tiếp không để ý đến vấn đề của Trần Ánh Nguyệt: “Chào buổi sáng.”
Sáng sớm cô dậy sẽ đói bụng, đã có sẵn bữa sáng, Thẩm Thanh Ngọc cũng không khách sáo, đi qua bàn ăn ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Mặt mày Phó Ngọc Hải hơi động một chút, hững hờ liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cầm cháo trên tay để trước mặt cô, lập tức đưa tay trực tiếp sờ vào trên trán cô: “Hạ sốt rồi?”