Sau khi thuốc trong người Bạc Minh Tâm phát tác, cả người cô ta bỗng như phát điên. Châu Du Dân thấy vậy nhanh chóng đè cô ta xuống, mặt anh ta bị Bạc Minh Tâm cào xước mấy phát.
“Bao lâu nữa thì tới bệnh viện?”
Thẩm Thanh Ngọc này quả thực quá tàn nhẫn, cô tìm đâu ra loại thuốc mà có tác dụng mạnh như vậy chứ?
Bạc Minh Thành không nói một lời nào, nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng điều khiển chiếc xe rẽ vào một góc rồi sau đó dừng lại.
Bạc Minh Tâm lúc này vẫn chưa ý thức được, cô ta vừa tự kéo áo mình vừa la hét, giọng nói cũng có chút thay đổi. Bạc Minh Thành vội vàng ôm cô ta vào bệnh viện, bệnh nhân ở phòng khám bỗng biến sắc khi nhìn thấy bọn họ.
Bạc Minh Tâm sau khhi được mấy cô y tá truyền dịch đường mới bắt đầu từ từ tỉnh lại. Châu Du Dân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, định cất tiếng thì đột nhiên Bạc Minh Thành bước ra ngoài.
Anh ta ngây người một lát, sau đó cũng nhấc chân lên đi theo.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện quá nồng, chính vì vậy mà Bạc Minh Thành mới muốn ra ngoài hít chút không khí trong lành.
Chu Du Dân đi tới bên cạnh anh nói: “Thẩm Thanh Ngọc này… sao lại giống như một người khác hoàn toàn vậy?”
Bạc Minh Thành quay đầu lại, liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu muốn nói cái gì?”
Châu Du Dân mỉm cười: “Mặc dù Thẩm Thanh Ngọc làm vậy là không được, không tử tế cho lắm, nhưng nghe những lời vừa rồi, có vẻ em gái cậu cũng làm chuyện chẳng tốt đẹp gì nhỉ?”
Bạc Minh Thành rít một hơi sau đó gật đầu một cái.
Đương nhiên anh cũng biết em gái mình Bạc Minh Tâm cũng làm những chuyện chẳng ra gì, nếu không, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha Thẩm Thanh Ngọc như vậy.
Ấn tượng của Châu Du Dân về Thẩm Thanh Ngọc giờ đây tốt nhiều hơn là xấu.
Anh ta luôn nhớ đến hình ảnh Thẩm Thanh Ngọc đêm đó, người đã chơi trống trên sân khấu một cách liều lĩnh, mạnh bạo tại ONE.
“Tôi cảm thấy có vẻ sau khi Thẩm Thanh Ngọc ly hôn với cậu, cô ấy lột xác hoàn toàn, không còn giống như trước nữa. Trước đây, Thẩm Thanh Ngọc hiền lành, dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ không ai có thể tuỳ ý xúc phạm cô ấy nữa. Cậu cũng nên nói với em gái mình vài câu đi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị Thẩm Thanh Ngọc gây khó dễ đấy.”1
Bạc Minh Thành nhả ra một làn khói, anh hơi nhíu mày: “Thẩm Thanh Ngọc, cô ta dám sao?”
Châu Du Dân bật cười một tiếng: “Trước đây không dám nhưng bây giờ chưa chắc vậy.”
Bạc Minh Thành tối sầm mắt mũi lại khi nghe câu nói này, anh lại rít thêm hơi nữa, không nói gì cả.
Châu Du Dân nói đúng, sau khi ly hôn, Thẩm Thanh Ngọc hệt như một chú ngựa hoang không có chỗ dựa.1
Thẩm Thanh Ngọc lúc trước không dám nói lời nào, nhưng bây giờ đã khác, cô không còn sợ anh nữa, dám ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh.
Châu Du Dân thấy anh đáp lại nên cũng không muốn nói thêm nhiều nữa: “Được rồi, tôi về trước đây.”
Bạc Minh Thành liếc nhìn anh ta rồi gật đầu một cái.
Xe của Châu Du Dân vẫn để ở chỗ bữa tiệc nên bây giờ anh ta đành phải bắt taxi từ bệnh viện ra chỗ đó.
Kết quả là chưa đến nơi thì bỗng nhiên anh ta bắt gặp một bóng người quen thuộc trên đường đi, đó chính là Thẩm Thanh Ngọc – người mà Châu Du Dân gặp hơn một giờ trước!
Thẩm Thanh Ngọc lúc nãy ở trong phòng có bảo cô sẽ đi ăn đêm, anh ta tưởng rằng cô nói đùa, nhưng không ngờ hiện tại cô thực sự đang đi ăn.
Châu Du Dân mừng rỡ, sau khi đèn chuyển màu xanh, anh ta lập tức yêu cầu tài xế dừng xe lại, sau đó tự mình đi bộ ra chỗ quán ăn ven đường.
Trần Ánh Nguyệt vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Châu Du Dân, sắc mặt cô ấy lập tức tối sầm: “Đúng là xui xẻo.”
Thẩm Thanh Ngọc không hiểu, nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Trần Ánh Nguyệt không đáp lại, cô ấy giơ tay lên chỉ sau sau phía lưng cô.
Thẩm Thanh Ngọc thấy vậy liền quay đầu lại thì thấy Châu Du Dân đã đứng ở phía sau mình: “Ồ, Thẩm Thanh Ngọc à, thật là trùng hợp.”
Cô nhướng mày, thấy anh ta đang chuẩn bị ngồi xuống, cô liền giơ tay kéo chiếc ghế bên cạnh đi.
Động tác của Châu Du Dân có chút chậm rãi, anh ta không vội lấy ghế mà nói: “Dù gì cũng gặp nhau ở đây, tôi ngồi một chút được không?”
Anh ta quả thực rất có hứng thú đối với Thẩm Thanh Ngọc và ban nhạc Summer của cô.
Nghe những lời nói của Châu Du Dân, Thẩm Thanh Ngọc đành cười một tiếng. Cô ăn xong xiên thịt liền ném sang tấm biển bên cạnh, giống như Châu Du Dân không tồn tại ở đây vậy. Sau đó, cô đưa mắt nhìn Trần Ánh Nguyệt nói: “Ăn no chưa, no thì đi thôi?”
Trần Ánh Nguyệt phủi phủi tay: “Ừ, đi thôi.”
Cả hai sau đó liền đứng dậy rồi rời đi, hoàn toàn phớt lờ Châu Du Dân, mặc kệ cho anh ta ở đây một mình.
Châu Du Dân thấy vậy tức giận cười một tiếng, bỗng anh ta cảm thấy việc bản thân xuống xe vừa rồi là một điều không nên, tự dưng bị bọn họ coi thường một cách nhục nhã như vậy.
Anh ta đang định bắt một chiếc taxi khác rời đi, kết quả là bắt gặp cảnh tượng Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đang bị mấy tên côn đồ say rượu chặn lại.
Châu Du Dân nhìn bọn họ, không khỏi cảm thấy buồn cười, lần này hai người họ có thể không nhờ anh ta giúp sao?