Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn - Thẩm Thanh Ngọc (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra khách sạn chính là một đại lộ lớn, Bạc Minh Thành chạy ra từ khách sạn, không đi bên trái cũng chạy sang phải.

Thẩm Thanh Ngọc dùng dao nhỏ đâm một lỗ lớn, rất nhanh khí sẽ bay ra hết, xe Bạc Minh Thành cũng chạy không được bao xa.

Phó Ngọc Hải quẹo sang quay lại ở ngã tư phía trước, trên đường trở về Thẩm Thanh Ngọc không thấy có chiếc xe nào đang đỗ, hiển nhiên Bạc Minh Thành không đi sang bên phải.

Xe lái qua khách sạn không bao lâu, Thẩm Thanh Ngọc thấy Bạc Minh Thành đứng ở ven đường.

Nhắc tới cũng châm chọc, cô chỉ thấy bóng lưng của anh là đã có thể nhận ra Bạc Minh Thành dễ như trở bàn tay.

Phó Ngọc Hải ở bên cạnh cũng nhìn thấy: “Tìm thấy.”

Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: “Tôi cũng nhìn thấy.”

Cô cong môi, khẽ cười một cái.

Xe chậm rãi dừng bên cạnh Bạc Minh Thành, dưới bóng đêm, Bạc Minh Thành đang kẹp một điếu thuốc, cúi đầu hút từng ngụm.

Nhìn thấy có xe ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy là xe Phó Ngọc Hải, sắc mặt Bạc Minh Thành lạnh xuống.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Thẩm Thanh Ngọc.

Cô ngồi ở bên trong, ánh mắt nhìn anh rất nhạt.

Phó Ngọc Hải chống tay trên tay lái, hơi nghiêng người, cười nhạt nhìn về phía anh: “Là cậu hai Bạc à.”

Mặc dù trên mặt anh ta treo nụ cười, nhưng lời nói ra lại có vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Xe cậu hai Bạc bị hư sao?”

Bạc Minh Thành chỉ nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, anh cũng không muốn để ý tới Phó Ngọc Hải.

Anh lại nhấp một miếng thuốc, khói mù lượn lờ, anh nghe Phó Ngọc Hải lại mở miệng: “Dù sao cũng có quen biết, gió lạnh rất dữ, chúng tôi chở cậu hai Bạc đi một đoạn.”

Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc bên tay lái phụ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành ở ven đường, cong môi không nhanh không chậm mở miệng nói: “Có liên quan gì đến tôi đâu?”

Có liên quan gì đến tôi đâu?

Lời này Bạc Minh Thành vẫn nhớ, hơn một tháng trước, xe Thẩm Thanh Ngọc chết máy đúng lúc xe của anh đi ngang qua nhìn thấy, Châu Du Dân lắm mồm nói muốn chở các cô một đoạn, anh trực tiếp bảo tài xế lái đi, Châu Du Dân hỏi anh tại sao, anh đã mở miệng nói một câu như vậy.

Đúng vậy, họ đã ly hôn, xe Thẩm Thanh Ngọc chết máy, có liên quan gì đến anh đâu?1

Cô từng nói, ly hôn là thành người xa lạ, đã là người xa lạ, cô thế nào, có liên quan gì đến anh?

Lúc trước nói lời này, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng ở trong gió lạnh qua kiếng chiếu hậu, còn cảm thấy mình hơi sung sướng.

Nhưng mà bây giờ, nghe câu nói như thế từ trong miệng Thẩm Thanh Ngọc nói ra, Bạc Minh Thành lại cảm thấy đột nhiên gió này lạnh hơn rất nhiều.

Tay anh cầm điếu thuốc run lên, Bạc Minh Thành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người phụ nữ bên tay lái phụ.

Thẩm Thanh Ngọc nói xong, nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải: “Lái xe đi, tôi đói rồi, muốn đi ăn khuya.”

Phó Ngọc Hải cũng nhớ đến chuyện đêm hôm đó, lập tức hiểu ý Thẩm Thanh Ngọc bảo anh ta quay lại.

Chậc, bạn gái tương lai còn rất ghi thù.

Nhưng anh ta rất thích.

Ân oán rõ ràng, có thù tất báo, không chịu thiệt thòi, chuyện tốt.

Phó Ngọc Hải nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Ngại quá cậu hai Bạc, bạn gái tương lai của tôi không bằng lòng chở anh, chúng tôi đi trước.”

Nói xong, xe chậm rãi chạy đi.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Thành trong kiếng chiếu hậu, chỉ cảm thấy trong lòng lập tức vui sướng hơn rất nhiều.

Cô cực kì ghi thù, tất cả chuyện trong quá khứ, cô đều nhớ rõ ràng.

Bạc Minh Thành đứng ở đằng kia, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, chỉ cảm thấy thuốc lá trong miệng vô cùng nhạt nhẽo.

Bọn họ cố ý.

Anh biết rất rõ ràng, nhưng không thể không bực bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK