Đột nhiên điện thoại bên cạnh rung lên, Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn, là Trần Ánh Nguyệt gửi tin nhắn cho cô, là một liên kết.
Thẩm Thanh Ngọc cầm điện thoại ấn vào, phát hiện liên kết đã vô hiệu hóa, cô chỉ có thể hỏi Trần Ánh Nguyệt: “Cậu gửi cho tớ gì vậy?”
Không nghĩ Trần Ánh Nguyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có phải tối qua Phó Ngọc Hải đến nhà cậu không?”
Thẩm Thanh Ngọc không muốn để Tràn Ánh Nguyệt biết chuyện tối hôm qua, bèn nói đại một câu: “Anh ta đến tìm tớ có chút chuyện.”
“Chậc chậc chậc, sáng nay hai người lên hot search rồi, lúc tớ gửi cho cậu vẫn còn, không biết sao giờ không mở được, tớ lên weibo tìm theo từ khóa cũng không thấy, phỏng chừng có người giúp cậu xóa hotsearch.”
“Anh ta có chuyện gì tìm cậu? Cậu Phó có tìm đến tận nhà cậu, tớ không tin chỉ là chuyện bình thường gì, có phải cậu và Phó Ngọc Hải lén lút ở cùng không?”
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp trả lời một câu: “Cút.”
Nếu cô thật sự bên cạnh Phó Ngọc Hải cần lén lút à?
Hừm, bây giờ cô chỉ muốn kiếm tiền, không muốn kiếm đàn ông.
Sau đó Trần Ánh Nguyệt lại gửi đến không ít tin, nhưng Thẩm Thanh Ngọc không trả lời nữa.
Tuy buổi tối Phó Ngọc Hải đến chỗ Thẩm Thanh Ngọc, chuyện này trên weibo vừa chớm nở hai ba tiếng đã bị người ta xóa rồi. Nhưng người thấy đều thấy cả, bây giờ trong phạm vi Nam Thành đều bàn luận chuyện có phải Phó Ngọc Hải đang ở cùng Thẩm Thanh Ngọc không.
Đương nhiên, nói đến Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải thì khó tránh nhắc đến Bạc Minh Thành.
Dù sao thì Bạc Minh Thành cũng có liên quan đến hai người kia, một là vợ trước của anh, một là đối thủ kinh doanh cạnh tranh của anh.
“Thẩm Thanh Ngọc kia thật ghê gớm, cô ta mới ly hôn với cậu hai nhà họ Bạc hơn nửa năm nhỉ? Giờ đã ở cạnh cậu Phó, nói thật, tôi thấy hơi chua!”
“Tuy tôi rất muốn lấy cậu ấm nhà giàu Phó Ngọc Hải đến an ủi chị em cậu, nhưng nghĩ đến Phó Ngọc Hải kia còn có nhà họ Phó sau lưng anh ta, tôi cảm thấy tôi cũng hơi chua.”
Hai người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ ngoài lối đi nhà vệ sinh vừa đợi người vừa trò chuyện.
Bạc Minh Thành nghe thấy thì bực bội phiền muộn, bóp điếu thuốc, nhấc chân đi khỏi khu vực hút thuốc.
Về đến phòng bao, anh thẳng thừng cầm áo khoác mắc trên ghế: “Có chuyện, xin lỗi không tiếp được.”
Miệng nói xin lỗi không thể ở lại nhưng không có chút ý xin lỗi nào.
Lâm Nam Vũ suýt nữa không kịp phản ứng, lúc hồi hồn lại thì Bạc Minh Thành đã đi rồi. Cậu ta vừa giúp Bạc Minh Thành sửa chữa, vừa xin lỗi, mãi đến bên hợp tác rộng rãi phất tay, Lâm Nam Vũ mới vội quay người đuổi theo.
Bạc Minh Thành người cao chân dài, chỉ mười mấy giây đã đi đến cửa thang máy.
Thấy thang máy chầm chậm mở ra, anh nhấc chân vào, Lâm Nam Vũ vội lên tiếng chào: “Tổng giám đốc Bạc!”
Người đàn ông trong thang máy nhướng mắt nhìn cậu ta, hơi cau mày, mất kiên nhẫn ấn nút mở cửa thang máy.
“Tổng giám đốc Bạc, anh…”
Vừa vào thang máy, Lâm Nam Vũ cảm nhận rõ ràng tâm trạng Bạc Minh Thành khác lạ, áp suất bên cạnh hạ xuống thấp, lời cậu ta chuẩn bị nói cũng nuốt ngược lại, im lặng đứng một bên không lên tiếng nữa.
“Thư ký Lâm.”
Trong sự yên tĩnh kiềm nén, đột nhiên Bạc Minh Thành gọi cậu ta một tiếng.
Lâm Nam Vũ vô thức thẳng lưng: “Tổng giám đốc Bạc?”
“Cậu có từng yêu đương chưa?”
Lâm Nam Vũ hơi sững sờ: “… Lúc học đại học đã từng, nhưng tốt nghiệp thì chia tay rồi.”
“Vậy bạn gái trước của cậu chia tay bao lâu mới tìm bạn trai mới?”
Giờ Lâm Nam Vũ hiểu vẻ mặt lạnh băng của Bạch Minh Thành rồi, cậu ta do dự không biết mình phải nói thật hay nói dối mới tốt.
Nhưng rõ ràng Bạch Minh Thành không định để cậu ta trả lời: “Thẩm Thanh Ngọc luôn miệng nói yêu tôi, ly hôn với tôi nửa năm, bây giờ đã ở bên cạnh người khác.”1
Thật là buồn cười.