Thẩm Thanh Ngọc không tiếp được câu này, chỉ có thể im lặng.
Hai người yên lặng đi hơn mười giây, qua một ngã tư đi tiếp một trăm mét là đến bãi đỗ xe.
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn xuống móc khóa trên tay mình: “Ăn hơi no, chúng ta đi dạo một lát được không?”
Nói xong, anh mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đào hoa mang vẻ dịu dàng và vài phần mong đợi.
Thẩm Thanh Ngọc trước giờ đều ăn mềm không ăn cứng, anh hỏi cô như vậy, cô muốn nói không cũng không nói ra được.
Hơn nữa, cô cũng ăn hơi no: “Được.”
Con phố cũ bên này vào đêm có rất ít người qua lại.
Hai người đi men theo những con đường nhỏ trong nhà dân, mặt trăng đêm nay rất đẹp.
“Dường như hướng đi của câu chuyện không được tốt, cần tôi giúp gì không?”
Phó Ngọc Hải đi bên cạnh bất chợt lên tiếng, Thẩm Thanh Ngọc sững người một lúc rồi nghiêng đầu nhìn anh cười: “Anh Phó có niềm vui giúp người từ nhỏ sao?”
“Nếu như tôi nói tôi lòng dạ sắt đá với người khác, em tin không?”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Không tin.”
Phó Ngọc Hải cong môi, dường như cũng không để ý: “Ồ, sau này em sẽ tin thôi.”
Anh vốn không phải người tốt, mọi sự tốt đẹp của anh chỉ cho một mình cô thôi.
Nhưng cô không tin.
Nhưng mà Phó Ngọc Hải tin, rồi sẽ có một ngày, Thẩm Thanh Ngọc tin thôi.
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời của Phó Ngọc Hải có ẩn ý, nhưng ngoại trừ giả ngốc, cô không còn cách nào đáp lại lời tỏ tình biến tướng đó mà không để cả hai ngượng nghịu: “Vậy xem ra anh cũng không phải người tốt gì.”
Phó Ngọc Hải nghe cô nói vậy thì cười: “Thẩm Thanh Ngọc, tôi không hề nói tôi là một người tốt.”
Khi anh nói câu này, đôi mắt đào hoa có ý cười, cũng có cô.
Thẩm Thanh Ngọc lại nhớ về đêm đó, anh cho cô xem người được chứa đựng trong đôi mắt của anh.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Thanh Ngọc thấy lòng mình có một cảm giác khó nói xẹt qua.
Cô biết rõ cảm giác đó là gì, nhưng cô vừa bước ra khỏi cái hố là Bạch Minh Thành, bây giờ cô xin từ chối với chuyện tình cảm.
Phó Ngọc Hải im lặng hồi lâu mới lên tiếng gỡ lại: “Nhưng em không cần lo lắng, tôi mãi mãi sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hai từ mãi mãi là một tính từ không thành thật, cô không tiếp lời anh, mỉm cười chuyển chủ đề: “Tối nay tôi muốn về sớm nghỉ ngơi, chúng ta về đi.”
“Được.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô một cái rồi dắt cô quay về đường cũ.
Lúc này đã là chín giờ hơn, nói sớm không sớm, nói muộn không muộn.
Khi quay về là Phó Ngọc Hải lái xe, Thẩm Thanh Ngọc gần đây ngủ không được, không ngờ trên đường về lại ngủ ngon lành trên xe.
Khi xe đột nhiên “Ầm” một tiếng rồi dừng lại, Thẩm Thanh Ngọc mới bị đánh thức.
Thẩm Thanh Ngọc mở đôi mắt mơ màng ra, nửa tỉnh nửa mê nhìn Phó Ngọc Hải: “Sau vậy, đụng vào đuôi xe rồi sao?”
“Chuyện nhỏ thôi, em đừng xuống.”
Phó Ngọc Hải vừa nói, vừa gỡ dây an toàn, xuống xe.
Gió thổi vào khi Phó Ngọc Hải đột nhiên mở cửa xe, phút chốc Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh táo lại.
Cô nhìn hai người đàn ông phía trước, tài xế bước đi loạng choạng, người đi đến trước Phó Ngọc Hải còn giơ tay muốn đẩy Phó Ngọc Hải, nhưng bị Phó Ngọc Hải né được.
Giọng của tài xế đó rất lớn: “Không có mắt sao? Không biết lái xe à? Đền tiền! Tối nay không có năm vạn, ai cũng đừng hòng đi được!”
Người đàn ông đó vừa nói, vừa chuẩn bị cầm một cây gậy sắt trong cốp sau ra, chống lên vai Phó Ngọc Hải: “Nhanh lên, bớt lề mề, đem tiền ra đây!”
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, móc điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.