Bạc Minh Tâm vẫn chờ xem trò cười của Thẩm Thanh Ngọc, cũng không muốn so đo cùng Trần Ánh Nguyệt, xách váy chỉ muốn tranh thủ thời gian thay váy để xem trò cười của Thẩm Thanh Ngọc.
Trần Ánh Nguyệt nhìn bóng lưng đám người Bạc Minh Tâm, không khỏi châm chọc cong môi: “Đợi chút nữa cũng không biết là ai xem trò cười của ai đâu!”
Trần Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi tìm Thẩm Thanh Ngọc.
Lúc này Thẩm Thanh Ngọc đã bị Lý Duyên Sênh dẫn tới phòng nhà họ Từ chuyên sắp xếp cho khách quý nghỉ ngơi, đối phương nói để cô chờ một lát, rất nhanh váy sẽ được đưa tới.
Thẩm Thanh Ngọc ung dung ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: “Phiền phức cô Lý rồi.”
“Không phiền, là tôi không nhìn thấy cô! Chờ lát nữa váy được đưa tới, tôi sẽ không ở đây quấy rầy cô thay váy, cô Thẩm.”
Lý Duyên Sênh nói xong hoàn mỹ rời đi, Thẩm Thanh Ngọc dựa vào trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng cô ta, không khỏi mím môi nở nụ cười.
Rất nhanh cửa phòng bị gõ, một người giúp việc nữ cầm một chiếc váy tiến đến: “Cô Thẩm, đây là cô Lý chuẩn bị cho cô.”
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: “Cảm ơn.”
Người giúp việc nữ buông váy xuống là đi ra ngoài, rất nhanh, cửa lại bị gõ vang.
Thẩm Thanh Ngọc biết hẳn là Trần Ánh Nguyệt tới, cô đứng dậy đi qua mở cửa.
Cửa mở ra, quả nhiên là vẻ mặt vui vẻ của Trần Ánh Nguyệt: “Tiểu Ngũ, cậu mau thay váy đi, chúng ta xuống dưới xem kịch vui!”
“Không vội, chúng ta đợi họ một lát.”
Không phải đám Bạc Minh Tâm muốn xem cô bị chê cười sao?
Vậy “Trò cười” này không xuất hiện, họ cũng chỉ có thể chờ.
Nhưng Trần Ánh Nguyệt thật sự quá chờ mong tình cảnh Bạc Minh Tâm gieo gió gặt bão, ở một bên líu ríu thúc giục Thẩm Thanh Ngọc thay váy.
Thẩm Thanh Ngọc không có cách, đành phải thay váy, sau đó đi xuống lầu với cô ấy.
Mà đám Bạc Minh Tâm và Tô Nguyệt Lăng cũng sớm đã ở dưới lầu chờ Thẩm Thanh Ngọc, thấy Thẩm Thanh Ngọc đi xuống trong lòng Bạc Minh Tâm hơi phấn khởi.
Buổi tối hôm nay, Thẩm Thanh Ngọc chính là chuyện cười trong giới thượng lưu!
Cô chiêu nhà họ Thẩm thì thế nào!
Sau này còn ai nhắc đến Thẩm Thanh Ngọc, sẽ không nghĩ tới tình huống “Đặc sắc” buổi tối hôm nay như thế!
Bạc Minh Tâm nhìn Thẩm Thanh Ngọc đi xuống từng bước một từ trên lầu, cặp mắt hận không thể đính vào trên người Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng mà chiếc váy kia còn chưa rách ra, Bạc Minh Tâm hơi gấp, nhìn Thẩm Thanh Ngọc càng chạy càng xa, chiếc váy vẫn yên ổn trên người Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Tâm nhíu mày một cái: “Nguyệt Lăng, cậu xác định đã động vào chiếc váy không?”
Tô Nguyệt Lăng vội vàng gật đầu: “Đó là đương nhiên a! Tôi nói, phàm là nơi khâu lại, tất cả đều dán dây vào! Có thể chất lượng váy tương đối tốt, dây chưa bị rách ra, Minh Tâm đừng vội, chờ một lúc sẽ có trò hay để nhìn!”
Bạc Minh Tâm nghe được lời này của Tô Nguyệt Lăng, cũng chỉ đành chờ.
Thế nhưng đợi mấy phút, cô ta không đợi được váy trên người Thẩm Thanh Ngọc rách ra.
Bạc Minh Tâm hơi kiềm chế không được: “Không được, tôi phải đi qua chạm thử vào cô ta!”
Tô Nguyệt Lăng cũng hơi nghi ngờ, Thẩm Thanh Ngọc xuống lầu đến bây giờ đã rời đi hai ba phút, vì sao váy còn không rách ra?
Cách đó không xa, Thẩm Thanh Ngọc nhìn đi tới Bạc Minh Tâm chỗ mình, cong môi, mở miệng đếm: “3…2…1… ”
Âm “1” cuối cùng rơi xuống xuống, Bạc Minh Tâm vốn đang đi tới chỗ Thẩm Thanh Ngọc cứng đờ ngừng lại.
Tô Nguyệt Lăng ở sau lưng cô ta gắt gao cầm lấy hai bên bị rách ra, nhưng mà Tô Nguyệt Lăng còn chặn Bạc Minh Tâm ở phía sau lưng, đường dây khác bị rách nhanh hơn vì bị cô ta kéo.
Theo một tiếng “Bặc” nhẹ nhàng, váy trên người Bạc Minh Tâm giống như mấy miếng vải ghép lại, trực tiếp từ trên người cô ta rơi xuống đất.