Ông cụ Bạc uống thuốc hạ huyết áp xong thì dần bình tĩnh lại, ông ta cau mày nói: “Tần Minh Tú đến lúc nào?”
Bách Gia Tính hơi lúng túng: “Bà chủ ở cửa đợi cậu hai được một lúc rồi.”
Ông cụ Bạc nghe hiểu ý của Bách Gia Tính, sắc mặt sầm xuống: “Nói vậy là những lời ban nãy tôi nói nó nghe hết rồi?”
Trước đây Bạc Nhật Nhã kết hôn với Tần Minh Tú là trèo cao, ông cụ Bạc cũng rất hài lòng cuộc hôn nhân này của con trai.
Nhưng Tần Minh Tú về đây chưa được mấy năm, sau khi Bạc Minh Hoàng ra đời, nhà họ Tần bắt đầu hơi sa sút, nhưng Bạc Vĩnh Cơ vẫn rất hài lòng với đứa con dâu này, chỉ là dần dà, nhà họ Tần ngày càng sa sút, tính cách của Tần Minh Tú lại không kiểm soát được Bạc Nhật Nhã, ông cụ Bạc cũng dần bất mãn với đứa con dâu này.
Cái khác Tần Minh Tú không ổn, nhưng tốt xấu gì thì bụng vẫn ‘hăng hái’, sinh cho nhà họ Bạc hai con trai và một con gái.
Mặc dù Bạc Vĩnh Cơ đặt lợi ích lên trên hết, nhưng tiếng tăm của Bạc Nhật Nhã quá tệ hại, cho dù có ly hôn với Tần Minh Tú thì cũng không lấy được ai tốt hơn Tần Minh Tú.
Nhưng Tần Minh Tú quá nhu nhược, không giữ được chồng, con trai cũng không thân với bà ấy, con gái thì dạy không tốt.
Nếu Bạc Minh Hoàng vẫn còn, ông cụ Bạc vẫn sẽ quan tâm đến đứa con dâu này, nhưng Bạc Minh Hoàng mất rồi, Bạc Minh Thành trước giờ không thân với ông ta, ông cụ Bạc đổ hết oán hận về phía Tần Minh Tú.
Nói xong, ông ta ngừng lại rồi nói: “Nghe thì nghe vậy.”
Ông ta thật sự muốn đón người phụ nữ kia vào nhà họ Bạc, Tần Minh Tú chắc cũng chẳng dám hó hé gì.
Bách Gia Tính nhìn ông cụ Bạc, do dự chốc lát rồi vẫn không kiềm được nói: “Ông cụ, thực ra cậu hai vẫn rất kính trọng bà chủ.”
Ông cụ Bạc cau mày: “Bỏ đi bỏ đi, lát nữa ông bảo nó lên đây một chuyến.”
Cho dù nói thế nào thì Tần Minh Tú cũng là mẹ ruột của Bạc Minh Thành.
Lúc này, Tần Minh Tú đuổi đến tầng một mới đuổi kịp Bạc Minh Thành.
Bạc Minh Thành vừa cãi nhau với ông cụ Bạc một trận, bây giờ sắc mặt cực kỳ không tốt.
Nhưng Tần Minh Tú quả thực có chuyện muốn nói với anh: “Minh Thành.”
Tâm trạng Bạc Minh Thành cực kỳ không tốt, nhưng Tần Minh Tú là mẹ anh. Anh ngoảnh đầu nhìn bà ấy, cuối cùng vẫn nén vẻ mất kiên nhẫn: “Mẹ có việc gì à?”
Hai người đứng ở cầu thang lầu một, không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
“Chúng ta đến vườn hoa, mẹ có vài câu muốn nói với con.”
Tần Minh Tú nói xong thì nhấc chân đi thẳng xuống lầu, như thể sợ Bạc Minh Thành không đồng ý.
Bạc Minh Thành cau mày, cuối cùng vẫn đi theo Tần Minh Tú.
Hai mẹ con đi đến một góc vườn hoa, người giúp việc sớm đã cắt tỉa vườn hoa xong, lúc này trong vườn không có ai, yên tĩnh nhưng cũng đủ kín đáo, thích hợp để nói chuyện.
Tần Minh Tú ngảng đầu nhìn Bạc Minh Thành, từ nhỏ đến lớn Bạc Minh Thành luôn rất lạnh lùng, bà ấy chưa từng thẳng thắn vô tư với đứa con trai này.
Tần Minh Tú cân nhắc một lúc mới cẩn thận dè dặt lên tiếng: “Hôm nay mẹ thấy tin tức trên mạng, bảo Thẩm Thanh Ngọc mang thai rồi…”
Bạc Minh Thành cau mày: “Mẹ muốn nói gì?”
Tần Minh Tú thấy Bạc Minh Thành cau mày thì càng luống cuống: “Minh Thành, con đừng hiểu lầm, mẹ chỉ muốn con vui.
Thẩm Thanh Ngọc đã có thai rồi, hai đứa vẫn nên kết hôn sớm một chút thì tốt hơn.
Lần này kết hôn xong, con với Thẩm Thanh Ngọc dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều mâu thuẫn.
Tất nhiên, thanh niên các con có suy nghĩ của mình, mẹ cũng chỉ đưa ra kiến nghị thôi.”
Bạc Minh Thành nhìn Tần Minh TÚ, nhớ đến những lời Bạc Vĩnh Cơ nói ban nãy.
Thực ra Tần Minh Tú cũng rất thảm, bước chân vào nhà họ Bạc bốn mươi năm, không giữ được chồng, bố chồng cũng không thích bà ấy.
Có đôi khi anh cũng không biết Tần Minh Tú kiên trì ở lại đây làm gì, nếu Tần Minh Tú có một nửa sự kiêu ngạo của Thẩm Thanh Ngọc, ít nhất cái lồng nhà họ Bạc này sẽ không khiến người ta ngạt thở đến vậy.