Thẩm Thanh Ngọc ngủ đến trưa, lúc thức dậy thì khẩu vị không được tốt cho lắm, ăn một bát mì cho qua bữa rồi thôi.
Cô vừa ăn mì xong, chuông cửa đã vang lên.
Thẩm Thanh Ngọc cầm bát đũa bỏ vào máy rửa bát, thiết lập xong, rút khăn giấy ra lau tay rồi mới đi đến trước cửa mở cửa.
Lúc nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc nở một nụ cười: “Sao cậu lại tới đây?”
“Còn không phải là bị những đồ ngu xuẩn trên mạng chọc tức hay sao!”
Trần Ánh Nguyệt thật sự tức chết mất thôi, cô ấy vốn cho rằng những người tung tin đồn nhảm Thẩm Thanh Ngọc mang thai đã đủ quá đáng rồi, không ngờ mới chỉ mấy tiếng đồng hồ mà ngay cả cách nói đứa con trong bụng Thẩm Thanh Ngọc là của Bạc Minh Thành cũng có thể xuất hiện.
Quan trọng là còn có người tin, lại còn không ít người tin!
Sau khi hot search đó được đẩy lên, Trần Ánh Nguyệt bị mấy chục người hỏi chuyện có phải thật hay không, cô ấy giải thích với từng người một, nhưng còn có người không tin, cô ấy tức điên lên, trực tiếp chặn luôn những đồ ngốc không tin đó.
Thẩm Thanh Ngọc rót cho cô ấy một cốc nước: “Có gì đáng tức giận chứ, cũng đâu phải là thật!”
Trần Ánh Nguyệt vừa ăn cơm xong là qua đây, đúng là lúc này đang khát, bưng cốc lên ngửa đầu uống hơn nửa cốc nước.
Giải được cơn khát, Trần Ánh Nguyệt mới thở hồng hộc tiếp tục nói: “Đây mới là chuyện khiến người ta tức giận nhất! Rõ ràng là giả nhưng trên mạng lại nói như thật! Cậu không biết đâu, rất nhiều đồ ngốc hỏi tớ chuyện có phải là thật không, hỏi tớ là có phải cậu muốn tái hôn với đồ đàn ông chó má Bạc Minh Thành kia đúng không! Tớ tức lắm rồi!”
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, đặt dâu tây vừa rửa sạch xuống trước mặt Trần Ánh Nguyệt: “Cậu cũng đã nói bọn họ là đồ ngốc rồi, cậu so đo với đồ ngốc làm gì?”
“… Nói thì nói vậy, nhưng vẫn khiến người ta tức lắm!”
Thẩm Thanh Ngọc hừm một tiếng: “Cậu qua đây không chỉ đơn giản là đến trút cơn bực tức với tớ thôi đâu đúng không?”
Không thể không nói, Thẩm Thanh Ngọc vẫn rất hiểu rõ Trần Ánh Nguyệt.
Trước khi cô thức dậy, mười mấy tin nhắn thoại mà Trần Ánh Nguyệt gửi cho cô đã trút được gần hết, vội vàng chạy tới đây đương nhiên là có chuyện khác.
Trần Ánh Nguyệt vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm được đoạn ghi âm, phát cho Thẩm Thanh Ngọc nghe.
“Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao trên mạng lại bỗng dưng có người nói đứa con trong bụng Thẩm Thanh Ngọc là của Bạc Minh Thành? Chi Chi, chẳng lẽ đứa con trong bụng Thẩm Thanh Ngọc thật sự là của Bạc Minh Thành?”
“Chị đừng sốt ruột, bây giờ trên mạng cũng toàn đồn chuyện không có căn cứ thôi, Thẩm Thanh Ngọc mang thai con của ai, kiểu gì cũng phải đợi cô ta mang thai mười tháng sinh ra rồi xét nghiệm DNA mới biết được! Chúng ta tìm người khăng khăng nói là của Phó Ngọc Hải, chỉ cần dư luận làm lớn chuyện, cho dù là của anh Minh Thành thì ông cụ Bạc cũng sẽ không để Thẩm Thanh Ngọc bước vào cửa nhà họ Bạc!”
“Em nói đúng lắm! Vậy chị lập tức tìm người đi làm chuyện này!”
Chỉ là một đoạn ghi âm hơn mười giây nhưng giọng nói vô cùng rõ ràng, nghe xong là biết ngay người đó là ai.
Thẩm Thanh Ngọc nghe xong không khỏi chậc một tiếng: “Cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Trần Ánh Nguyệt đắc ý nhướng mày: “Không ngờ tới phải không Tiểu Ngũ, hôm nay lúc tớ ăn cơm thì nhìn thấy hai chị em này xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, tớ vốn định tìm một cơ hội để chỉnh bọn họ, không ngờ lại bị tớ nghe thấy những lời này, tớ bèn vội vàng dùng điện thoại ghi lại luôn!”
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay sờ soạng đầu cô ấy giống như sờ chó con: “Cậu giỏi ghê, Trần Ánh Nguyệt!”
Trần Ánh Nguyệt bĩu môi một cái, có chút bất mãn: “Cậu sờ chó à?”
Thẩm Thanh Ngọc hừm một tiếng: “Cậu muốn thừa nhận bản thân là chó, tớ cũng hết cách.”
Trần Ánh Nguyệt nói không lại Thẩm Thanh Ngọc, đành phải nói sang chuyện khác: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa! Tớ cảm thấy chuyện trên mạng lần này hơn phân nửa là do hai chị em Lâm Mai Chi này làm!”