Thẩm Thanh Ngọc vừa mới đi, ông cụ Bạc đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành.
Ông ta chỉ biết Thẩm Thanh Ngọc thích Bạc Minh Thành như thế, không thể nào vừa ly hôn có một năm đã không còn tình cảm được!
Tối hôm qua lời nói của Thẩm Thanh Ngọc đã đánh cho Bạc Minh Thành một đòn cực mạnh. Sau khi trở về nhà mình, anh ta đã trực tiếp ném di động vào ngăn tủ đựng đồ linh tinh trong thư phòng, quyết tâm không bao giờ để ý đến bất cứ thứ gì liên quan đến Thẩm Thanh Ngọc nữa.
Khi thấy thông báo cuộc gọi đến hiện lên trên màn hình di động, Bạc Minh Thành vô thức nhăn mày lại.
Ông cụ Bạc gọi điện cho anh ta chỉ đơn giản là có hai chuyện: một là tái hôn với Thẩm Thanh Ngọc, hai là về nhà ăn cơm.
Mà dù là tái hôn với Thẩm Thanh Ngọc hay là về nhà ăn cơm thì cả hai chuyện này cũng đều không phải là chuyện mà Bạc Minh Thành thích.
Anh ta nhìn nhìn di động đang rung trên mặt bàn, không có ý định đi tới bấm nhận.
Di động cứ rung mãi như vậy tầm nửa phút rồi tự động ngắt.
Nhưng rất nhanh, mới qua hai giây sau nó lại rung lên lần nữa.
Màn hình vẫn hiển thị hai chữ quen thuộc: ông nội.
Bạc Minh Thần mân môi, thò tay mất kiên nhẫn kéo cà vạt của mình xuống, bốn năm giây sau mới cầm di động lên bấm nghe: “Ông nội ạ?”
“Minh Thành, ông nội nói cho cháu nghe một tin tốt.”
Trong lời của ông cụ Bạc mang theo sự vui sướng rất rõ ràng. Nhưng Bạc Minh Thành thì lại hoàn toàn chẳng vui gì cả. Chuyện có thể khiến ông cụ Bạc vui vẻ thì đa số đều khiến anh ta không vui.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Hôm nay ta đã ăn cơm với Thẩm Thanh Ngọc, thuận tiện đề cập đến chuyện tái hôn với cô ta rồi. Ta nói cô ta tổ chức tiệc cưới tái hôn với cháu trước rồi nhận giấy chứng nhận sau, cháu đoán xem cô ta nói thế nào?”
Bạc Minh Thành khó có lúc ngẩn ra. Ông cụ Bạc vẫn luôn muốn Thẩm Thanh Ngọc tái hôn với anh ta. Nếu Thẩm Thanh Ngọc từ chối thì ông cụ Bạc không thể nào vui vẻ như thế được.
Vậy thì đáp án cũng chỉ có một… Thẩm Thanh Ngọc đồng ý rồi!
Trong nháy mắt, Bạc Minh Thành cảm thấy trái tim của mình đập nhanh hơn một chút.
“Cô ấy đồng ý rồi sao?”
“Hôm nay cô ta chưa đồng ý nhưng cô ta nói sẽ suy nghĩ một chút. Nhưng ta cảm thấy hẳn là cô ta sẽ đồng ý đấy! Ta đã nói rồi mà. Đàn bà toàn cứ mạnh miệng mềm lòng thôi. Cháu đã thổ lộ với cô ta chưa? Nếu cháu chủ động thì cháu trai cháu gái nội của ta đều đã ra đời rồi đấy!”
“Được rồi, không thèm nghe cháu nói nữa. Hẳn là trong hai ngày này Thẩm Thanh Ngọc sẽ tìm cháu đấy. Cháu chuẩn bị một chút đi, để bộ phận truyền thông của công ty giải thích nhằm vào chuyện mấy ngày nay. Ta cũng muốn trở về bàn bạc với mẹ cháu một chút. Hôn lễ lần này nhất định phải có bao nhiêu hoành tráng thì làm bấy nhiêu!”
“Con biết rồi, ông nội,”
Cúp điện thoại xong, Bạc Minh Thành nhìn nhìn di động trên tay mình, khó có lúc khó phân biệt được cú điện thoại vừa rồi là thật hay giả.
Thẩm Thanh Ngọc đồng ý tái hôn với anh ta ư?
Nghĩ đến đây, Bạc Minh Thành lại có sự sung sướng không nói nên lời.
Chỉ là những lời đêm qua Thẩm Thanh Ngọc nói vẫn còn văng vẳng bên tai khiến Bạc Minh Thành bình tĩnh lại.
Đêm qua Thẩm Thanh Ngọc từ chối anh ta thật sự rất rõ ràng, chẳng qua chỉ mới qua mười mấy tiếng đồng hồ mà cô đã thay đổi suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự là vì đêm qua anh ta thổ lộ với cô sao?
Bạc Minh Thành không rõ vấn đề này lắm. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy Châu Du Dân nói rất đúng. Phụ nữ là sinh vật khó đoán nhất trên thế giới này.
Thẩm Thanh Ngọc tốc chiến tốc chẳng, chỉ một tiếng đồng hồ đã giải quyết ông cụ Bạc
Cô trở lại Vạn Tượng, vẫn còn thời gian nghỉ trưa.
Thẩm Thanh Ngọc vừa mới thả túi xách xuống, chuẩn bị đi vào phòng trong nghỉ ngơi rong chốc lát thì cửa phòng làm việc bị gõ vang.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Vào đi.”
Phó Ngọc Lam ôm một tập tài liệu đẩy cửa bước vào: “Cô Thẩm.”
“Ừ?”
Thẩm Thanh Ngọc uống một ngụm nước.
“Em tra được ra một chuyện khác trong chuyện của Trần Nguyên Thảo.”
Phó Ngọc Lam nói xong thì cầm tài liệu đưa tới trước mặt cô.