Phó Ngọc Lam ở bên cạnh thấy Thẩm Thanh Ngọc dừng lại thì có chút khó hiểu: “Cô Thẩm?”
Nghe thấy giọng nói của Phó Ngọc Lam, Thẩm Thanh Ngọc lấy lại tinh thần, cô cười khẽ: “Không có gì, về thôi.”
Nói xong, cô cầm túi xách đi về hướng ngược lại với Bạc Minh Thành.
Thẩm Thanh Ngọc không biết vì sao Bạc Minh Thành lại có lòng tốt mà cản rượu giúp cô, nhưng anh cho rằng anh làm như vậy thì cô sẽ cảm ơn anh sao?
Không đời nào, cô chỉ cảm thấy anh xen vào việc của người khác.
Cho dù lúc nãy anh không mở lời thì cô cũng có cách để thoát khỏi căn phòng kia.
Dù sao đi nữa thì cô cũng là đứa con gái duy nhất của Thẩm Quốc Vinh, thiên kim đại tiểu thư của Vạn Tượng, người bên trong cũng chỉ có thể rót rượu cho cô.
Nếu cô thực sự không muốn uống thì họ cũng chẳng dám rót cho cô.
Bạc Minh Thành vừa đi vào phòng vệ sinh đã lập tức nôn ra, Lâm Nam Vũ đi theo phía sau anh nghe thấy tiếng nôn mửa thì có chút khó hiểu: “Tổng giám đốc Bạc, anh uống rượu sao?”
Thông thường, mặc dù bữa tiệc hôm nay đều là những nhân vật lớn, nhưng nếu Bạc Minh Thành không uống rượu, cũng chẳng ai dám rót cho anh.
Nhưng với tình trạng này, rõ ràng đã uống không ít. Hơn nữa, vừa rồi khi vừa ra khỏi cửa, Bạc Minh Thành đi đứng có chút lung lay.
Lâm Nam Vũ theo bên cạnh Bạc Minh thành nhiều năm như vậy, cậu ta biết tửu lượng của Bạc Minh Thành không kém, có thể làm cho anh uống đến mức đi đứng không vững như này thì ít nhất cũng đã uống một cân rưỡi rượu trắng.
Bạc Minh Thành nhận lấy khăn tay, không nói gì.
Sau khi nôn xong, cả người đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lời nói tối hôm đó của Thẩm Thanh Ngọc khiến cho anh mất ngủ cả đêm, anh cảm thấy mình thật sự hèn hạ, cô vốn đã không còn thích anh nữa.
Thậm chí Bạc Minh Thành còn nghi ngờ, rốt cuộc trong điện thoại của Thẩm Thanh Ngọc có nhiều tin nhắn ghi lại tâm trạng cô thích anh như vậy là có thật hay không.
Cho dù là thật cũng tốt, mà giả cũng được, anh cũng không muốn để ý tới nữa.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn nhắc nhở mình như vậy, mà anh cũng vẫn làm như vậy.
Mấy ngày trước bọn họ cũng đã chạm mặt một lần, anh dứt khoát lướt qua cô coi như không có cô.
Tối nay anh cũng nghĩ như vậy, xem như cô không tồn tại.
Cho nên từ lúc vào phòng anh không hề nhìn cô một lần, nhưng mà trên bàn rượu chỉ có một mình cô là nữ giới, những người đó mượn đủ các loại tên tuổi bắt cô uống rượu.
Rượu trắng có nồng độ cao như vậy, bữa tiệc mới bắt đầu hai mươi phút mà cô đã uống hơn nửa cân rượu trắng.
Lúc tổng giám đốc Lương rót rượu cho cô, anh không nhịn được mà nhìn sang.
Lúc đó Thẩm Thanh Ngọc đang cúi đầu, bởi vì cách hai người cho nên anh không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng không cần nhìn rõ thì anh cũng có thể nghĩ tới cô đang khó chịu.
Thật ra anh không muốn quan tâm, cũng không nên quan tâm đến, hai người bọn họ cứ làm người lạ như vậy là tốt rồi.
Nhưng khi anh nhìn thấy cô cau mày ngẩng đầu lên, anh vẫn ma xui quỷ khiến thế nào mà mở lời, tự lôi kéo mấy lời mời rượu lên người.
Mà những ly rượu kia, vốn dĩ anh có thể uống hai ly lấy lệ rồi sẽ từ chối.
Thế nhưng anh lại không làm vậy, chỉ cần ly được rót đầy là anh sẽ uống, cứ uống như thể đang uống nước vậy.
Bạc Minh Thành cũng không biết bản thân anh muốn làm gì, anh nghĩ đến trong những đoạn tin nhắn kia của cô có một tin nhắn nói rằng: Hôm nay hình như anh uống rất nhiều rượu, anh ấy nhìn mình một cái, không biết là cố ý hay vô ý, nhưng tâm trạng không tệ.
Bên ngoài toilet, trong tầm mắt anh ngoại trừ Lâm Nam Vũ vẫn đi theo anh từ đầu tới cuối thì không có ai cả.
Trước kia Thẩm Thanh Ngọc thật sự thích anh, ngay cả anh chỉ vô tình nhìn lướt qua cô mà cũng có thể làm cho cô vui vẻ như vậy.
Bây giờ anh đã cản rượu giúp cô, có phải cô cũng vui vẻ như vậy không?
Nghĩ tới đây, Bạc Minh Thành khẽ nhíu mày, anh đi đến bồn rửa tay rồi rửa mặt và rửa tay, không hề nói gì, vẻ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.