Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn - Thẩm Thanh Ngọc (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mạng tràn lan tin Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành tình cũ lại cháy, cho dù Thẩm Thanh Ngọc có bạo gan cỡ nào thì lúc này cũng không thể theo Trần Ánh Nguyệt đến chỗ Đàm Anh Phương được.

Một là lo lắng đi đến đâu cũng có phóng viên vô lương tâm nhìn chòng chọc vào mình, muốn tiếp tục tăng nhiệt độ.

Hai là tối qua Thẩm Thanh Ngọc bị người ta bỏ thuốc, lôi kéo với Bạc Minh Thành cả đêm. Mặc dù chiều nay cô đã ngủ bù rồi, nhưng bây giờ trạng thái tinh thần của cô vẫn không tốt cho lắm.

Nếu không phải Phó Ngọc Lam không chặn được những tin này, cũng không tra ra được kẻ đứng sau châm lửa thì Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không ra ngoài gặp Trần Ánh Nguyệt, bảo cô ấy nhờ Trần Minh Quang giúp.

Sau khi chào tạm biệt Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc lái xe đi thẳng về căn hộ.

An ninh và bảo mật của căn hộ cao cấp rất tốt, Thẩm Thanh Ngọc ở trong căn hộ, không cần phải lo lắng bị người ta chụp lén.

Có thể nói chuyện lần này đã chạm đến giới hạn của Thẩm Thanh Ngọc, cô lớn như vậy rồi, đây là lần thứ hai bị người ta chơi thế này.

Lần trước là vào năm năm trước, không ngờ năm năm sau lại lần nữa xảy ra chuyện như vậy.

Lần này Thẩm Thanh Ngọc không thể cứ thế cam chịu nữa, tốt nhất là người đó trốn kỹ một chút, nếu không, để cô điều tra ra.

Chậc, khi đó có kịch hay để xem đấy.

Cửa thang máy vang lên rồi mở ra, Thẩm Thanh Ngọc thôi suy nghĩ, nhấc chân bước ra khỏi thang máy, đi về phía căn hộ.

Vừa từ hành lang rẽ ngoặc, Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở cửa căn hộ của cô.

Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, tin tức trên mạng nhiều như vậy, người nên biết đều biết, người không nên biết cũng biết cả rồi.

Phó Ngọc Hải đến tìm là chuyện nằm trong dự liệu của Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc hơi sững người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay vén lọn tóc rối bên tai: “Chắc không phải anh đến uống trà đấy chứ?”

“Thẩm Thanh Ngọc.”

Anh ta nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa không còn ý cười như thường ngày nữa. Đôi mắt nâu sâu thẳm mà kiên định nhìn cô: “Đến bệnh viện khám chưa?”

Nghe thấy câu này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc hiếm khi không phản ứng kịp.

Trong lúc thất thần, Phó Ngọc Hải đã đi tới bên cạnh cô: “Bị bỏ thuốc rồi, cho dù là thuốc đã hết tác dụng thì cũng nên đi bệnh viện khám xem có di chứng gì không chứ?”

Anh ta đi tới bên cạnh cô, vươn tay kéo tay cô: “Ngoan, theo tôi đến bệnh viện.”

Lại là cái giọng điệu này.

Thẩm Thanh Ngọc đứng im không nhúc nhích: “Tôi không sao.”

Anh ta nhìn cô, cười nói: “Em có sao hay không không phải em nói là được, người lớn thế này rồi, chắc không sợ thuốc mà giấu bệnh đâu đúng không?”

Cũng không biết có phải là ảo giác của Thẩm Thanh Ngọc hay không, cô cảm thấy lúc Phó Ngọc Hải nói câu này, anh ta vừa bất lực lại vừa nuông chiều, hơi giống với vẻ bất lực của Thẩm Quốc Vinh khi cô yêu cầu gì đó, nhưng lại không phải giống y như đúc.

Đúng là thần kỳ.

Ba mươi phút sau.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cổng lớn bệnh viện bên ngoài cửa sổ xe, cảm thấy có đôi khi cô gặp Phó Ngọc Hải thì rất dễ bị anh ta dẫn đi, giống như hiện tại.

Anh ta nói phải đưa cô đến bệnh viện, Thẩm Thanh Ngọc không muốn đến bệnh viện, nhưng bây giờ cô lại đứng trước bệnh viện rồi.

Ôi, có khả năng cô cũng là một người ép buộc thì không chịu nhưng nói nhỏ nhẹ thì cô nghe.

Thẩm Thanh Ngọc dời mắt đi, chủ động mở cửa xuống xe.

Phó Ngọc Hải vừa đi tới bên cửa xe phía cô, cúi đầu nhìn cô, nhướng mày cười với cô: “Chẳng phải em không muốn đến à?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta: “Đến cũng đến rồi.”

Bây giờ muốn về anh ta cũng đâu để cô về.

Đây là một bệnh viện tư, chắc là Phó Ngọc Hải đã báo trước, Thẩm Thanh Ngọc theo anh ta vào cũng không cần làm thủ tục gì, cứ thế đi theo y tá hướng dẫn, làm xét nghiệm nước tiểu và xét nghiệm máu.

Kết quả không có gì khác thường, gần hai mươi tư giờ sau, các thành phần đã hấp thụ bị đào thải.

Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, anh ta đang đưa tay day huyệt thái dương, lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới để ý thấy vẻ mặt hơi mệt mỏi của anh ta, dưới mắt là quầng thầm nhàn nhạt.

Hình như anh ta rất mệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK