Bạc Minh Thành vừa dứt lời, ông cụ Bạc đã đưa tay giáng cho anh một cái tát: “Cháu tưởng chuyện bây giờ là cháu có muốn hay không à?
Bắt đầu từ lúc cháu với Thẩm Thanh Ngọc ly hôn thì nhà họ Bạc chúng ta đã bị nói thành cái gì rồi?
Nhà họ Phó với nhà chúng ta trước giờ không hợp nhau, lẽ nào cháu muốn trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc kết hôn với Phó Ngọc Hải, bước chân vào nhà họ Phó, sau đó bảo nhà họ Phó đè đầu cưỡi cổ nhà họ Bạc chúng ta?”
Không thể không nói, ông cụ Bạc nói nhiều như vậy, đây mới là suy nghĩ thật sự của ông ta.
Tại sao muốn anh với Thẩm Thanh Ngọc thành vợ thành chồng.
Ha, đúng là nực cười.
Bạc Minh Thành nhếch khóe miệng: “Thẩm Thanh Ngọc không muốn quay lại với con.”
“Sao cháu biết nó không muốn?
Một gậy cũng nhịn không thốt ra ba câu như cháu, cháu từng nói với Thẩm Thanh Ngọc là cháu thích nó chưa?”
Ông cụ Bạc tức đến nỗi mặt mày tái nhớt, ông ta không ngờ người không đáng tin lúc này lại là Bạc Minh Thành.
Mặc kệ thế nào, chuyện đã đến nước này, ông ta tuyệt đối không để Bạc Minh Thành chùn chân.
Ông cụ Bạc nén cảm xúc lại, thay đổi thái độ: “Minh Thành à, vừa rồi ông nội kích động.
Nhưng cháu nghĩ nghĩ những lời ta nói mà xem, lẽ nào ta nói sai sao?
Con bé có tiền có gia thế, lại xinh đẹp, tính cách cũng không có gì để chê, bây giờ ở Lâm Thanh có con gái nhà ai được như Thẩm Thanh Ngọc đâu?”
“Ông nội cũng biết tính cháu là vậy, khó tính lại kiêu ngạo.
Nhưng cháu là đàn ông, thích thì phải nói ra, cháu không nói ra thì sao Thẩm Thanh Ngọc biết được chứ?”
“Hơn nữa, cháu với Thẩm Thanh Ngọc vừa ly hôn, thằng nhóc nhà họ Phó đã gióng trống khua chiêng theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc, cháu cảm thấy thằng Phó Ngọc Hải đó thích Thẩm Thanh Ngọc được bao nhiêu?
Lẽ nào cháu không sợ Thẩm Thanh Ngọc bị Phó Ngọc Hải lừa sao?
Có đôi khi phụ nữ thích lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Thanh Ngọc có thích cháu cỡ nào đi nữa, nhưng Phó Ngọc Hải vồn vã bỏ ra nhiều thì cũng không phải vô ích đâu.”
Bạc Minh Thành vẫn không lên tiếng, ông cụ Bạc cũng biết lòng phản nghịch của đứa cháu trai này rất mạnh, huống hồ trước nay Bạc Minh Thành luôn có quan điểm của riêng mình.
Ông ta không dám nói nhiều nữa, chỉ thở dài: “Được rồi, không còn sớm nữa, cháu về suy nghĩ kỹ đi.”
Nghe thấy lời này của ông ta, Bạc Minh Thành ngẩng đầu nhìn ông cụ Bạc, mặt không cảm xúc đáp một tiếng, sau đó dứt khoát nhấc chân xoay người rời đi.
Ông cụ Bạc nhìn theo bóng lưng anh, tức giận đập vào giường: “Con cháu bất tài.”1
Ông ta đã trải sẵn đường cho anh rồi, bây giờ Bạc Minh Thành nói không muốn tái hôn với Thẩm Thanh Ngọc, anh tưởng đây là trò chơi gia đình của trẻ con sao?
Cửa thang máy ting một tiếng rồi trượt mở, Bạc Minh Thành nhấc chân bước ra ngoài.
Bệnh viện hơn chín giờ vô cùng yên tĩnh, Bạc Minh Thành quay về xe, cúi đầu châm thuốc.
Anh nhớ đến Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải trong bức ảnh anh vừa nhìn thấy, không biết hai người đang nói gì mà Thẩm Thanh Ngọc cong môi cười, Phó Ngọc Hải ở bên cạnh cô, hơi cúi đầu, khoảng cách giữa hai người không xa không gần, không đến mức là mập mờ nhưng trông thấy khiến trái tim người ta như có dằm.
Khó chịu.
Đột nhiên, phía xa có một chiếc xe lái vào bãi đỗ xe, ánh đèn chiếu tới, Bạc Minh Thành nheo mắt lại, hoàn hồn. Anh bóp tắt thuốc, đưa tay khởi động xe.
Xe từ từ lái ra khỏi bệnh viện, nửa tiếng sau, chiếc xe màu đen dừng dưới tòa nhà căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Thành đang định xuống xe thì nhìn thấy một chiếc Porsche Cayenne quen thuộc phía trước, cửa sổ xe mở một nửa, người ngồi bên trong giống hệ Phó Ngọc Hải.
Bạc Minh Thành cứng người, mặt mày sa sầm như nước lạnh.