Một chuyện lớn như thế, không nói đến việc Trần Ánh Nguyệt nghi ngờ, ngay cả hai vợ chồng Thẩm Quốc Vinh sau khi nghe xong cũng thấy khiếp sợ và lo lắng.
Đương nhiên bọn họ tin tưởng Thẩm Thanh Ngọc không phải người như thế, thế nhưng chuyện của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành đêm đó, Thẩm Quốc Vinh nghe ngóng từ chỗ của Phó Ngọc Lam, đúng là cả đêm Thẩm Thanh Ngọc không trở về căn hộ.
Người trưởng thành, mặc dù khiến bố mẹ đau lòng thế nhưng nếu tối hôm đó thật sự xảy ra chuyện gì cũng dễ hiểu thôi.
Điều khiến hai người họ lo lắng chính là, mấy việc khác Thẩm Thanh Ngọc cũng khá tốt, thế nhưng trên phương diện tình cảm, nhiều năm như thế, cũng chỉ nghe cô nói thích một mình Bạc Minh Thanh. Kết hôn ba năm trời cũng không có thai, Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bọn họ không trải qua chuyện vợ chồng.
Có thể nói Thẩm Thanh Ngọc không có kinh nghiệm gì trên phương diện này, đương nhiên cũng không hề biết chuyện ngừa thai này.
Đêm hôm đó, nếu như xảy ra chuyện gì, Thẩm Thanh Ngọc quên uống thuốc, nói không chừng đã thật sự mang thai.
Mấy lời đồn đãi trên internet kia cũng là ván đã đóng thuyền, hai người Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà không khỏi có hơi lo lắng và hoang mang.
Thế nhưng hai người cũng sợ khiến Thẩm Thanh Ngọc khó chịu, cho nên lúc gọi điện thoại tới, lúc lên tiếng vẫn hơi mơ màng một chút: “Tiểu Ngũ, hôm nay bố đọc báo trên mạng, lại thấy tin đồn nói con mang thai!”
Thẩm Thanh Ngọc nghe ra sợ dè dặt trong lời của Thẩm Quốc Vinh, cô có hơi không biết làm sao: “Bố, bố và mẹ cứ yên tâm, con không có thai.”
Ngày hôm trước cô vừa mới tới kỳ kinh nguyệt, sao lại mang thai, hơn nữa cô cũng chưa trải qua việc gì đó.
Thẩm Quốc Vinh nghe thấy lời khẳng định của Thẩm Thanh Ngọc, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bố biết, cho nên nói, rốt cuộc ai đứng sau tung tin đồn thất thiệt về con, đúng là quá đáng! Nhất định phải điều tra rõ chuyện này!”
“Con biết rồi bố, con sẽ bảo thư ký Phó điều tra rõ chuyện này. Bố à, bố và mẹ phải giữ gìn sức khoẻ, con ở đây rất tốt, bố và mẹ không cần lo lắng cho con.”
“Được, được, được.”
Nghe tiếng nói của con gái không hề có chuyện gì, sự lo lắng của Thẩm Quốc Vinh cuối cùng cũng biến mất.
“Thế bố không làm phiền con nữa, con vừa xuống máy bay, đừng quá bận rộn, chú ý nghỉ ngơi. Bố còn trẻ, không cần Tiểu Ngũ con phải liều mạng đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc hơi xong môi cười: “Thế con cúp máy trước nhé, bố.”
“Được.”
Cúp máy, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc dần nhạt đi rất nhiều.
Cô nghiêng đầu nhìn cảnh trí vội vàng lướt qua bên ngoài cửa xe, một hồi lâu, Thẩm Thanh Ngọc mới thu hồi tầm mắt, gọi Phó Ngọc Lam: “Thư ký Phó, gần đây Trần Nguyên Thảo có động tĩnh gì không?”
Phó Ngọc Lam ngẩn ra, phản ứng kịp, nhìn Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu một cái”: “Người bên kia nói Trần Nguyên Thảo không có gì bất thường, chỉ là gần đây dường như cô ta vừa ký với một công ty mới.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu một cái: “Ừ.”
Chẳng lẽ thật sự là lỗi của cô ta sao?
Những chuyện lần trước, còn cả chuyện “mang thai” bất thình lình lình, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy dường như chân tướng được miêu tả sinh động.
Cô luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ sót chuyện gì, nghĩ một lèo những chuyện đã xảy ra trong một tháng trở lại đây, nhưng lại không nghĩ ra chuyện gì đặc biệt.
Thôi quên đi, trước tiên không nghĩ đến.
Rốt cuộc những chuyện này là thế nào, sớm muộn gì cô cũng sẽ điều tra ra được.
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu xem điện thoại, Trần Ánh Nguyệt chụp ảnh màn hình cho cô.
Người đứng sau đúng là lợi hại, dùng mối quan hệ của cô, Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải cũng được đi, thậm chí ngay cả Lâm Thành và Cao Ngọc cũng không buông tha.
Thẩm Thanh Ngọc cùng Lâm Thành và Cao Ngọc cũng chỉ gặp nhau một lần trong buổi tụ tập sinh nhật của Cao Ngọc tháng trước.
Hôm đó có Đàm Anh Phương, Trần Ánh Nguyệt, rõ ràng là năm người cùng nhau tụ họp, tại sao cũng chỉ có ảnh chụp đơn của cô và Lâm Thành, còn có cô và Cao Ngọc.
Ha, có thể.