Thẩm Thanh Ngọc quay lại căn hộ, lúc thay giày lại nhìn đến đôi giày trắng đi trên chân, nhớ lại cái tát “trừng phạt” Phó Ngọc Hải tự đòi nửa tiếng trước, khóe môi bất giác vẽ ra nụ cười.
Cậu Phó này thật biết theo đuổi người khác.
Thế nhưng cậu ấm nhà giàu có tất cả nhưng lại chẳng có lòng kiên nhẫn.1
Thẩm Thanh Ngọc ngẫm nghĩ rồi tháo giày trên chân ra.
Bị Phó Ngọc Hải quấy phá một hồi lại khiến tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc tốt hơn nhiều.
Tắm xong, cô nằm lên giường, chẳng được bao lâu đã ngủ mất.
Tuy nhiên tối đó đã định sẵn có người khó ngủ.
Bạc Minh Tâm bị mất mặt trong buổi tiệc là chuyện trước nay chưa từng có, người bị xấu mặt vốn phải là Thẩm Thanh Ngọc, nhưng giờ đổi lại là Bạc Minh Tâm. Trên đường về nhà, cơn tức cứ nghẹn ứ trong ngực cô ta không sao nuốt trôi được.
Đã vậy Bạc Minh Thành không những không giúp gì cô ta mà còn cảnh cáo cô ta không được truy cứu nữa.
Bạc Minh Tâm quay về nhà họ Bạc, cơn tức kia không sao nuốt trôi. Nghĩ đến chuyện mình đã nghe lén được, do dự một hồi, cuối cùng cô ta vẫn lấy điện thoại ra gọi đi.
Cùng lúc ấy, trong đêm khuya vắng vẻ.
Trong căn nhà trọ yên tĩnh, Bạc Minh Thành ngồi trên sô pha, tay kẹp một điếu thuốc, điện thoại di động đặt trên bàn đang sáng đèn, tấm ảnh hiện lên trên màn hình là do Châu Du Dân gửi đến.
Bạc Minh Thành rít một hơi thuốc, cúi xuống cầm điện thoại lên, thẳng tay xóa tấm hình do Châu Du Dân gửi đến.
Qua đến ngày thứ hai, cả giới cô chiêu nhà giàu không ai là không biết đến chuyện xấu hổ trong buổi tiệc của Bạc Minh Tâm.
Bạc Minh Tâm phút chốc đã biến thành đề tài nói chuyện và cười nhạo trong giới cô chiêu nhà giàu. Với địa vị của nhà họ Bạc, dĩ nhiên chẳng ai dám nói đến chuyện đó ngay bên cạnh Bạc Minh Tâm, nhưng người ta nói sau lưng thì Bạc Minh Tâm cũng chẳng làm gì được.
Câu chuyện rất nhanh đã truyền đến tai ông cụ Bạc, Bạc Minh Tâm chột dạ. Lúc ông cụ Bạc bảo muốn điều tra kĩ chuyện này, cô ta bị dọa sợ mất mật: “Ông nội, anh cháu đang điều tra chuyện này rồi.”
Bạc Minh Tâm nào dám để ông cụ Bạc điều tra chuyện này, sau khi bị Lâm Mai Chi tác động, lúc này ông cụ Bạc đang nghĩ đến chuyện để Thẩm Thanh Ngọc lần nữa bước chân vào nhà họ Bạc.
Mới hôm qua thôi, ông cụ Bạc còn hỏi Bạc Minh Tâm liệu Thẩm Thanh Ngọc có đồng ý tha thứ cho cô ta hay không rồi thì buổi tối trước buổi tiệc, Bạc Minh Tâm có đến gặp Thẩm Thanh Ngọc nói chuyện, nói tốt cho Bạc Minh Thầm mấy câu hay không.
Ông cụ Bạc đã nói đến mức ấy rồi dù Bạc Minh Tâm có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được bây giờ ông cụ Bạc đang suy tính chuyện gì.
Nếu để ông cụ Bạc tra ra được chuyện này là do cô ta xuống tay với Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Tâm nghĩ có lẽ mình sẽ không chỉ đơn giản chịu phạt theo gia pháp là xong chuyện được.
Bởi vì mấy câu ông cụ Bạc hỏi mà đến ngay cả lén ủ mưu tính kế Bạc Minh Tâm cũng chẳng dám làm.
Nếu không phải vì trưa nay cô ta ra ngoài ăn cơm với mấy người Tô Nguyệt Lăng, nghe có người đang cười nhạo chuyện tối ấy của mình, khiến Bạc Minh Tâm ngứa ngáy không chịu nổi, thì cô ta cũng chẳng muốn động vào Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Tâm nghe thấy mấy lời châm chọc của đám người kia, giận đến mức mặt tái xanh, cầm điện thoại di động sai người tuồn thông cáo bản thân đã chuẩn bị sẵn từ trước ra ngoài.
Thẩm Thanh Ngọc khiến cô ta mất mặt như vậy, cô ta thực sự giận không nuốt trôi được!
Tin tức Bạc Minh Tâm tung ra cũng xem như một ngòi nổ, dù gì cũng có liên quan đến “nhà giàu có” nên đám quần chúng hóng hớt trên mạng cũng hào hứng vô cùng.
Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc đã biến thành người thứ ba chen chân vào mối tình của Bạc Minh Thành.
Còn bộ manga “Chỉ có tôi biết” mà Thẩm Thanh Ngọc sáng tác năm ấy cũng bị đem ra mổ xẻ. Dưới “sự can thiệp” của Thẩm Thanh Ngọc, nguyên mẫu Bạc Minh Thành trong manga “Chỉ có tôi biết” đã bị cô sáng tạo thành hình ảnh nặng tình, nực cười.
Không lâu sau khi thông báo do Bạc Minh Tâm sắp xếp tuồn ra ngoài, đến ngay cả nguyên do chuyện li dị của Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc khi xưa cũng đã đổ hết lên người Thẩm Thanh Ngọc. Tất cả cư dân mạng đều chửi Thẩm Thanh Ngọc đã xen ngang chuyện tình của Bạc Minh Thành và Lâm Mai Chi, cô là kẻ thứ ba, đáng đời bị vứt bỏ, đáng đời bị xem thường.1